Suốt một dường ấy năm dài nó phải vật lộn, tranh đấu với cuộc sống
nơi cái thành phố hào hoa tráng lệ này, giờ thì nó có tất cả những cái
mà nó muốn…tiền bạc, danh vọng, địa vị… trong ánh mắt nó bây giờ xa xăm
mọi thứ, nó giàu sang nhưng nó khinh khi cuộc sống này, nó sống trong sự
cung phụng và nịnh hót của mọi người, nó ko thiếu bất cứ thứ gì, nó là
Giám Đốc của cả một tập đoàn địa ốc lớn… nhưng tất cả với nó chỉ là vô
nghĩa, nó cô đơn đến ghê sợ,… bởi nó sẽ ko bao giờ quên được ngày mà nó
đau khổ nhất, cái ngày mà đến bây giờ đối với nó là một nỗi ám ảnh…"Ngày
mà Mẹ từ nó"
Nhà nó khi xưa nghèo lắm, ngôi nhà lá mà Ba Mẹ nó
và nó ở chỉ được lợp bằng những tấm lá cũ, Ba nó là thợ bạc cho một tiệm
vàng nhỏ, cái nghề làm công chẳng lấy đâu là dư giả, Mẹ nó thì buôn bán
vất vả ngoài chợ, hàng ngày với chiếc xe đạp cót két, chiếc nón lá bạc
màu qua năm tháng dầm mưa dãi nắng kiếm từng đồng từng cắt nuôi nó. Ba
Mẹ nó nghèo nhưng chưa bao giờ để nó khổ, nó thiếu thốn điều gì… chỉ duy
nhất một điều mà Ba Mẹ ko thể cho nó đó là "tình cảm". Thế là nó đã
phải sống với Ông Bà từ nhỏ, nó tự lập tất cả từ việc đến trường cho đến
cả việc học hành, nhưng nó ko hề trách móc Cha Mẹ mình, bởi có lẽ nó
hiểu được do cái nghèo buộc nó phải xa Cha Mẹ mình…
Rồi nó lớn
khôn, 22 năm trôi qua, nó giờ đã trở thành một cô gái khá dễ thương, học
giỏi và chịu khó, biết bao chàng trai theo nó nhưng nó đều từ chối, nó
chỉ muốn học để như thay lời tri ân đến công nuôi dưỡng của Cha Mẹ nó,
nhất là Mẹ, người mà luôn hằng ước ao nó sẽ thành tài và nên người. Ngày
mà nó tốt nghiệp Đại Học, cầm trên tay tấm bằng cử nhân Kinh tế, Mẹ nó
đã mừng đến òa khóc, nó nhìn thấy Mẹ mà lòng vừa vui vừa đau nhói ở tim…
nó thấy nếp nhăn ngay mắt Mẹ…
Bạn bè nó dần đã có người yêu và
lập gia đình, có đứa thì có con rồi, Mẹ nó thấy thế nên lo lắng cho nó,
cứ thấy nó mãi lo làm mà mà ko có một mảnh tình vắt vai. Mẹ hay điện hỏi
nó:" Khi nào thì mày mới cho tao gặp thằng rễ đây hả?"… nó chỉ biết ỡm ờ
trả lời rằng:" Con chưa có người yêu Mẹ ạ. Khi nào có con sẽ nói Mẹ hay
nhe…" rồi nó cúp máy dù nó biết Mẹ nó đang rất buồn về việc đó…
Thế nhưng Mẹ nó đâu biết rằng, nó cũng yêu rồi đó chứ, nó cũng đã có
người yêu như bao người khác đấy thôi, tim nó cũng biết rung động mà,
nhưng nó ko thể cho Mẹ biết được điều đó, nó càng ko dám giới thiệu cho
Mẹ biết người nó yêu là ai chỉ vì một lý do…người yêu nó là con gái…
Mối tình đầu dang dở làm nó bao phen chết đi sống lại, nó đau lắm nhưng
ko thể tâm sự cũng như chia sẽ cùng Mẹ, nó trở nên sa sút đến khủng
khiếp, nó bắt đầu có những thói quen ko tốt, nó uống bia, hút thuốc như
muốn quên đi cái sự đời vô duyên này, nó phải cố nén nỗi đau đó mỗi khi
về nhà, nhưng làm sao nó che dấu được linh cảm của một người Mẹ, Mẹ biết
nó buồn đó chứ nhưng ko nghi ngờ vì nó chỉ bảo rằng:"Chuyện công việc
thôi Mẹ ạ, con ko sao đâu ạ…", Mẹ thương nó lắm, dù ko nói ra nhưng thay
vào đó Mẹ hay làm những món ăn mà nó thích nhất, Mẹ hay chở nó đi đây
đi đó chơi cho khuây khỏa… nó ngồi sau lưng Mẹ mà nước mắt tràn mi, nó
hiểu Mẹ thương nó lắm chứ, Mẹ làm thế chỉ muốn nó vui thôi…
Vài
năm sau nó dẫn về một người bạn gái, giới thiệu với Mẹ đây là bạn thân
của nó. Mẹ cũng vui vẻ đón tiếp nhưng nó thấy được trong mắt Mẹ một sự
nghi ngờ về nó và người bạn thân kia. Mẹ bắt đầu khó chịu khi thấy nó cứ
mãi quấn quít bên đứa bạn thân ấy như người yêu vậy, Mẹ gặp riêng nó và
nói:
- Mày với con bé đó làm gì mà quấn quít nhau như sam vậy? Nhìn mà phát gớm.
Nó ko nói gì càng làm Mẹ nó nghi ngờ:
- Tao thấy tụi bây y như ô môi vậy. Mày mà như thế là tao từ mày luôn đó nhe… Cái thứ đó là bệnh hoạn đó nghe chưa…
Nó dường như ko chịu nỗi những lời Mẹ vừa nói nên đã cãi lại:
- Đó ko phải là bệnh hoạn thưa Mẹ…
- Mày, mày còn dám cãi lại nữa à – Mẹ nó quát mắng
- Con chỉ nói đúng sự thật thôi ạ – Nó giận dữ trả lời
- Con nhỏ đó là gì của mày mà mày lại bênh nó hả? Dám cãi cả lời của tao nữa hả. Cái đồ đồng tính luyến ái ghê gớm.
- Mẹ - Nó nghiêm giọng – Mẹ ko được nói Hân như thế. Đúng, Hân là người yêu của con đấy Mẹ vừa lòng chưa.
- Mày – Một cái bạt tay thật mạnh vào mặt nó – Mày, mày cút khỏi nhà tao, tao ko có đứa con bệnh hoạn như mày, đi… đi ngay…
Nó giận Mẹ ko thèm nói lời nào, nước mắt nó giàn giụa, nó bỏ quần áo
vào vali rồi nắm lấy tay người bạn gái ấy ra khỏi nhà… Trước khi đi, nó
ngoảnh mặt lại nói:" Con xin lỗi Mẹ…"
Mẹ nó như ngả sắp xuống đất. Ko thể gượng dậy, Mẹ nó như ko thể tin vào tai mình nữa, cứ mãi lẫm nhẫm cái câu:"Nó là ô môi…"
Sau cái ngày hôm đó Mẹ nó trở bệnh nặng. Vì quá thương nó nên Mẹ ko thể
chấp nhận việc nó là một đứa đồng tình, càng ko thể chấp nhận việc nó
bỏ đi như thế… Bẵng đi một thời gian, tình cờ một ngày Mẹ thấy trong tủ
nó một quyển nhật ký được gấp kỹ, bên trong đó có một lá thư mà nó viết
cho Mẹ lúc nào cũng ko biết. Mẹ nó run rẩy mở lá thư ra, đọc lấy những
lời nó viết:
"… Thương gửi Mẹ,
Khi con viết lá thư này
cho Mẹ cũng là lúc tâm trạng con đang rối bời, con biết mình ko thể tâm
sự cũng như chia sẽ cùng Mẹ những buồn vui trong cuộc sống này. Con càng
biết được những gì Mẹ ao ước về con, con đã từng ước mình có thể làm
được tất cả điều ấy, nhưng Mẹ ơi, con ko thể làm được điều đó chỉ vì con
là một đứa "đồng tính".
Con biết nói ra điều này chắc chắn Mẹ
sẽ ko bao giờ chấp nhận. Con biết Mẹ một đời lam lũ nuôi con khôn lớn,
mong đến ngày con nên người và tìm được cho mình một tấm chồng xứng
đáng. Mẹ hằng mong ngày con mặc chiếc áo sarê trắng bước đi trong nhà
thờ Chúa bên cạnh người đàn ông con yêu, nhưng Mẹ có bao giờ nghĩ cho
con, một đứa con gái ko thể có đượccho nó một tình yêu nam nữ.
Bạn bè con ai cũng có người yêu và gia đình, tụi nó vui vẻ khoe với mọi
người về một nữa của nó, nhưng con gái Mẹ thì ko… Tụi nó có thể sinh
những đứa cháu nội, cháu ngoại thật kháu khỉnh cho gia đình, nhưng con
gái Mẹ thì ko… Tụi nó có thể bày tỏ cảm xúc vui buồn của mình mỗi khi có
việc gia đình với người thân, bạn bè, nhưng con gái Mẹ thì ko… Mẹ ơi,
làm sao con có thể nói cho Mẹ biết được người con yêu là ai? Làm sao con
có thể vui buồn trước mặt Mẹ vì một người con gái khác? Làm sao con có
thể sinh cho Mẹ một đứa cháu thật ngoan đây hả Mẹ? Làm sao Mẹ có thể
hiểu được nỗi đau này của con? Một nỗi đau mà con từng ước mình sẽ chon
sâu nó mãi mãi…
Con ko làm được điều đó Mẹ ạ. Con ko thể lấy một
người con ko yêu, con ko thể mãi sống giả dối là một đứa con gái bình
thường như bao người khác được Mẹ ạ, con ko thể cho Mẹ niềm hảnh diện
trọn vẹn về một đứa con. Con chỉ mong Mẹ hiểu rằng con gái Mẹ cũng biết
thế nào là yêu, là hạnh phúc, là khổ đau… Nó ko thể quay đầu lại được Mẹ
ạ…
…
Xin lỗi Mẹ. Con yêu Mẹ rất nhiều"
Tay Mẹ
nó như ko thể nắm vững được lá thư nữa, nước mắt ko biết từ đâu mà cứ
tràn ra mãi, Mẹ nó đã khóc rất nhiều, dường như một phần nào Mẹ nó đã
hiểu cho tình cảm của nó, như một phản xạ tự nhiên, Mẹ cầm lấy điện
thoại và gọi cho nó nhưng điện thoại nó lại bị khóa. Mẹ bắt đầu cảm thấy
lo vì mãi ko gọi được cho nó, rồi như có một linh cảm ko hay xuất hiện,
chiếc cốc trên bàn bất cẩn bị Mẹ nó làm rơi xuống – xoẻng- một tiếng vỡ
vụn làm Mẹ nó như chợt tỉnh. Bỗng có một số điện thoại lạ gọi đến.
- Alô – Giọng Mẹ nó run run.
- Thưa bà, bà có phải là bà L, Mẹ của Cô N.T.T – Giọng một người đàn ông lạ hỏi thăm
- Vâng, tôi là Mẹ của nó đây ạ. Ông là ai? Sao lại biết con tôi?
- Thưa bà, tôi là bác sĩ tại bệnh viện X, tôi gọi điện để báo cho bà
hay rằng con gái bà, Cô T, đã trút hơi thở cuối cùng tại nhà lúc 1h sáng
nay.
- Ông, ông nói gì – Mẹ nó như ko còn tin vào tai mình nữa –
Ông nói ai chết hả? Ko, ông điên rồi, con gái tôi ko thể nào chết được –
Mẹ nó gào lên như một người điên.
- Thưa bà, xin bà bình tĩnh.
Tôi biết đây là một cú shock cho gia đình, nhưng thật sự thì Cô T đã tự
tử bằng một liều thuốc ngủ cực mạnh và chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…
- Kh….oooo…nngg – Mẹ nó ngất đi trong cơn bạo tin.
…
Sáng hôm sau Mẹ lên nhận mặt nó, thấy trong tay nó nắm chặt một thứ ko
rời, một sợi dây chuyền bạc mà khi xưa Mẹ tặng cho nó lúc nhỏ…
nơi cái thành phố hào hoa tráng lệ này, giờ thì nó có tất cả những cái
mà nó muốn…tiền bạc, danh vọng, địa vị… trong ánh mắt nó bây giờ xa xăm
mọi thứ, nó giàu sang nhưng nó khinh khi cuộc sống này, nó sống trong sự
cung phụng và nịnh hót của mọi người, nó ko thiếu bất cứ thứ gì, nó là
Giám Đốc của cả một tập đoàn địa ốc lớn… nhưng tất cả với nó chỉ là vô
nghĩa, nó cô đơn đến ghê sợ,… bởi nó sẽ ko bao giờ quên được ngày mà nó
đau khổ nhất, cái ngày mà đến bây giờ đối với nó là một nỗi ám ảnh…"Ngày
mà Mẹ từ nó"
Nhà nó khi xưa nghèo lắm, ngôi nhà lá mà Ba Mẹ nó
và nó ở chỉ được lợp bằng những tấm lá cũ, Ba nó là thợ bạc cho một tiệm
vàng nhỏ, cái nghề làm công chẳng lấy đâu là dư giả, Mẹ nó thì buôn bán
vất vả ngoài chợ, hàng ngày với chiếc xe đạp cót két, chiếc nón lá bạc
màu qua năm tháng dầm mưa dãi nắng kiếm từng đồng từng cắt nuôi nó. Ba
Mẹ nó nghèo nhưng chưa bao giờ để nó khổ, nó thiếu thốn điều gì… chỉ duy
nhất một điều mà Ba Mẹ ko thể cho nó đó là "tình cảm". Thế là nó đã
phải sống với Ông Bà từ nhỏ, nó tự lập tất cả từ việc đến trường cho đến
cả việc học hành, nhưng nó ko hề trách móc Cha Mẹ mình, bởi có lẽ nó
hiểu được do cái nghèo buộc nó phải xa Cha Mẹ mình…
Rồi nó lớn
khôn, 22 năm trôi qua, nó giờ đã trở thành một cô gái khá dễ thương, học
giỏi và chịu khó, biết bao chàng trai theo nó nhưng nó đều từ chối, nó
chỉ muốn học để như thay lời tri ân đến công nuôi dưỡng của Cha Mẹ nó,
nhất là Mẹ, người mà luôn hằng ước ao nó sẽ thành tài và nên người. Ngày
mà nó tốt nghiệp Đại Học, cầm trên tay tấm bằng cử nhân Kinh tế, Mẹ nó
đã mừng đến òa khóc, nó nhìn thấy Mẹ mà lòng vừa vui vừa đau nhói ở tim…
nó thấy nếp nhăn ngay mắt Mẹ…
Bạn bè nó dần đã có người yêu và
lập gia đình, có đứa thì có con rồi, Mẹ nó thấy thế nên lo lắng cho nó,
cứ thấy nó mãi lo làm mà mà ko có một mảnh tình vắt vai. Mẹ hay điện hỏi
nó:" Khi nào thì mày mới cho tao gặp thằng rễ đây hả?"… nó chỉ biết ỡm ờ
trả lời rằng:" Con chưa có người yêu Mẹ ạ. Khi nào có con sẽ nói Mẹ hay
nhe…" rồi nó cúp máy dù nó biết Mẹ nó đang rất buồn về việc đó…
Thế nhưng Mẹ nó đâu biết rằng, nó cũng yêu rồi đó chứ, nó cũng đã có
người yêu như bao người khác đấy thôi, tim nó cũng biết rung động mà,
nhưng nó ko thể cho Mẹ biết được điều đó, nó càng ko dám giới thiệu cho
Mẹ biết người nó yêu là ai chỉ vì một lý do…người yêu nó là con gái…
Mối tình đầu dang dở làm nó bao phen chết đi sống lại, nó đau lắm nhưng
ko thể tâm sự cũng như chia sẽ cùng Mẹ, nó trở nên sa sút đến khủng
khiếp, nó bắt đầu có những thói quen ko tốt, nó uống bia, hút thuốc như
muốn quên đi cái sự đời vô duyên này, nó phải cố nén nỗi đau đó mỗi khi
về nhà, nhưng làm sao nó che dấu được linh cảm của một người Mẹ, Mẹ biết
nó buồn đó chứ nhưng ko nghi ngờ vì nó chỉ bảo rằng:"Chuyện công việc
thôi Mẹ ạ, con ko sao đâu ạ…", Mẹ thương nó lắm, dù ko nói ra nhưng thay
vào đó Mẹ hay làm những món ăn mà nó thích nhất, Mẹ hay chở nó đi đây
đi đó chơi cho khuây khỏa… nó ngồi sau lưng Mẹ mà nước mắt tràn mi, nó
hiểu Mẹ thương nó lắm chứ, Mẹ làm thế chỉ muốn nó vui thôi…
Vài
năm sau nó dẫn về một người bạn gái, giới thiệu với Mẹ đây là bạn thân
của nó. Mẹ cũng vui vẻ đón tiếp nhưng nó thấy được trong mắt Mẹ một sự
nghi ngờ về nó và người bạn thân kia. Mẹ bắt đầu khó chịu khi thấy nó cứ
mãi quấn quít bên đứa bạn thân ấy như người yêu vậy, Mẹ gặp riêng nó và
nói:
- Mày với con bé đó làm gì mà quấn quít nhau như sam vậy? Nhìn mà phát gớm.
Nó ko nói gì càng làm Mẹ nó nghi ngờ:
- Tao thấy tụi bây y như ô môi vậy. Mày mà như thế là tao từ mày luôn đó nhe… Cái thứ đó là bệnh hoạn đó nghe chưa…
Nó dường như ko chịu nỗi những lời Mẹ vừa nói nên đã cãi lại:
- Đó ko phải là bệnh hoạn thưa Mẹ…
- Mày, mày còn dám cãi lại nữa à – Mẹ nó quát mắng
- Con chỉ nói đúng sự thật thôi ạ – Nó giận dữ trả lời
- Con nhỏ đó là gì của mày mà mày lại bênh nó hả? Dám cãi cả lời của tao nữa hả. Cái đồ đồng tính luyến ái ghê gớm.
- Mẹ - Nó nghiêm giọng – Mẹ ko được nói Hân như thế. Đúng, Hân là người yêu của con đấy Mẹ vừa lòng chưa.
- Mày – Một cái bạt tay thật mạnh vào mặt nó – Mày, mày cút khỏi nhà tao, tao ko có đứa con bệnh hoạn như mày, đi… đi ngay…
Nó giận Mẹ ko thèm nói lời nào, nước mắt nó giàn giụa, nó bỏ quần áo
vào vali rồi nắm lấy tay người bạn gái ấy ra khỏi nhà… Trước khi đi, nó
ngoảnh mặt lại nói:" Con xin lỗi Mẹ…"
Mẹ nó như ngả sắp xuống đất. Ko thể gượng dậy, Mẹ nó như ko thể tin vào tai mình nữa, cứ mãi lẫm nhẫm cái câu:"Nó là ô môi…"
Sau cái ngày hôm đó Mẹ nó trở bệnh nặng. Vì quá thương nó nên Mẹ ko thể
chấp nhận việc nó là một đứa đồng tình, càng ko thể chấp nhận việc nó
bỏ đi như thế… Bẵng đi một thời gian, tình cờ một ngày Mẹ thấy trong tủ
nó một quyển nhật ký được gấp kỹ, bên trong đó có một lá thư mà nó viết
cho Mẹ lúc nào cũng ko biết. Mẹ nó run rẩy mở lá thư ra, đọc lấy những
lời nó viết:
"… Thương gửi Mẹ,
Khi con viết lá thư này
cho Mẹ cũng là lúc tâm trạng con đang rối bời, con biết mình ko thể tâm
sự cũng như chia sẽ cùng Mẹ những buồn vui trong cuộc sống này. Con càng
biết được những gì Mẹ ao ước về con, con đã từng ước mình có thể làm
được tất cả điều ấy, nhưng Mẹ ơi, con ko thể làm được điều đó chỉ vì con
là một đứa "đồng tính".
Con biết nói ra điều này chắc chắn Mẹ
sẽ ko bao giờ chấp nhận. Con biết Mẹ một đời lam lũ nuôi con khôn lớn,
mong đến ngày con nên người và tìm được cho mình một tấm chồng xứng
đáng. Mẹ hằng mong ngày con mặc chiếc áo sarê trắng bước đi trong nhà
thờ Chúa bên cạnh người đàn ông con yêu, nhưng Mẹ có bao giờ nghĩ cho
con, một đứa con gái ko thể có đượccho nó một tình yêu nam nữ.
Bạn bè con ai cũng có người yêu và gia đình, tụi nó vui vẻ khoe với mọi
người về một nữa của nó, nhưng con gái Mẹ thì ko… Tụi nó có thể sinh
những đứa cháu nội, cháu ngoại thật kháu khỉnh cho gia đình, nhưng con
gái Mẹ thì ko… Tụi nó có thể bày tỏ cảm xúc vui buồn của mình mỗi khi có
việc gia đình với người thân, bạn bè, nhưng con gái Mẹ thì ko… Mẹ ơi,
làm sao con có thể nói cho Mẹ biết được người con yêu là ai? Làm sao con
có thể vui buồn trước mặt Mẹ vì một người con gái khác? Làm sao con có
thể sinh cho Mẹ một đứa cháu thật ngoan đây hả Mẹ? Làm sao Mẹ có thể
hiểu được nỗi đau này của con? Một nỗi đau mà con từng ước mình sẽ chon
sâu nó mãi mãi…
Con ko làm được điều đó Mẹ ạ. Con ko thể lấy một
người con ko yêu, con ko thể mãi sống giả dối là một đứa con gái bình
thường như bao người khác được Mẹ ạ, con ko thể cho Mẹ niềm hảnh diện
trọn vẹn về một đứa con. Con chỉ mong Mẹ hiểu rằng con gái Mẹ cũng biết
thế nào là yêu, là hạnh phúc, là khổ đau… Nó ko thể quay đầu lại được Mẹ
ạ…
…
Xin lỗi Mẹ. Con yêu Mẹ rất nhiều"
Tay Mẹ
nó như ko thể nắm vững được lá thư nữa, nước mắt ko biết từ đâu mà cứ
tràn ra mãi, Mẹ nó đã khóc rất nhiều, dường như một phần nào Mẹ nó đã
hiểu cho tình cảm của nó, như một phản xạ tự nhiên, Mẹ cầm lấy điện
thoại và gọi cho nó nhưng điện thoại nó lại bị khóa. Mẹ bắt đầu cảm thấy
lo vì mãi ko gọi được cho nó, rồi như có một linh cảm ko hay xuất hiện,
chiếc cốc trên bàn bất cẩn bị Mẹ nó làm rơi xuống – xoẻng- một tiếng vỡ
vụn làm Mẹ nó như chợt tỉnh. Bỗng có một số điện thoại lạ gọi đến.
- Alô – Giọng Mẹ nó run run.
- Thưa bà, bà có phải là bà L, Mẹ của Cô N.T.T – Giọng một người đàn ông lạ hỏi thăm
- Vâng, tôi là Mẹ của nó đây ạ. Ông là ai? Sao lại biết con tôi?
- Thưa bà, tôi là bác sĩ tại bệnh viện X, tôi gọi điện để báo cho bà
hay rằng con gái bà, Cô T, đã trút hơi thở cuối cùng tại nhà lúc 1h sáng
nay.
- Ông, ông nói gì – Mẹ nó như ko còn tin vào tai mình nữa –
Ông nói ai chết hả? Ko, ông điên rồi, con gái tôi ko thể nào chết được –
Mẹ nó gào lên như một người điên.
- Thưa bà, xin bà bình tĩnh.
Tôi biết đây là một cú shock cho gia đình, nhưng thật sự thì Cô T đã tự
tử bằng một liều thuốc ngủ cực mạnh và chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…
- Kh….oooo…nngg – Mẹ nó ngất đi trong cơn bạo tin.
…
Sáng hôm sau Mẹ lên nhận mặt nó, thấy trong tay nó nắm chặt một thứ ko
rời, một sợi dây chuyền bạc mà khi xưa Mẹ tặng cho nó lúc nhỏ…