Xe buýt thường rất đông, đặc biệt vào giờ cao điểm. Đi xe buýt mất
nhiều thời gian, nhiều kẻ gian, thường hay mất đồ…Nhưng tôi vẫn chọn xe
buýt là phương tiện di chuyển bởi vì...
Điểm chờ xe buýt giờ cao
điểm luôn luôn đông. Đặc biệt trạm trước cổng trường Đại học, khu mua
sắm. Muôn kiểu đợi chờ khác nhau, kẻ nói, người cười, người nôn nóng sau
một ngày quá mệt mỏi. 5 phút, 10 phút, xe vẫn chưa qua… Đi xe buýt
nhiều, chờ đợi thành quen, tôi biết cách tranh thủ thời gian. Nghe một
bản nhạc trên MP3, check mail từ điện thoại di động, nhắn tin cho một
đứa em lâu ngày chưa gặp. Chờ đợi bao giờ chẳng đáng ghét. Nhưng chờ đợi
xe buýt luôn luôn có kết quả. Ta chờ đợi, rồi sớm, hay muộn cũng sẽ có
một chuyến tới. Còn trong cuộc sống này, có biết bao nhiêu điều ta chưa
hề biết kết quả như thế nào nhưng ta vẫn cố gắng, cố gắng và chờ đợi nó,
nhiều khi là vô vọng?
Ghế ngồi trên xe chỉ có hạn. Những ghế đơn luôn được khuyến khích "dành
cho những ai thật sự cần hơn bạn": phụ nữ có thai, trẻ em, người già,
người khuyết tật. Cuộc sống là vậy, luôn cần những sự sẻ chia, giúp đỡ
lẫn nhau. Người ta sẽ dành cho một thanh niên ung dung ngồi cạnh một cụ
già run rẩy đứng bám trên xe cái nhìn như thế nào? Sự khinh rẻ. Có người
không ngại ngần quát lên yêu cầu anh ta nhường ghế. Sự vô đạo, nhẫn tâm
ở đâu cũng luôn bị xã hội tẩy chay, lên án.
Xe buýt cuối ngày
đông đúc học sinh, sinh viên. Các bạn trẻ có người lâu ngày gặp nhau tay
bắt mặt mừng, nói chuyện như pháo rang. Bên kia một chú nói như hét vào
điện thoại. Bác tài cáu gắt, nhắc nhở không được mở ngay một chuỗi nhạc
sàn, đập rầm rầm suốt hành trình vài chục cây số. Người ta lại hét to
hơn để nghe thấy tiếng nhau. Khổ thân những cụ già "Vô tội" ngồi trên.
Sự vô ý thức của một người có thể là mầm mống gây lên nhiều phiền toái
khác. Nếu ai cũng biết nghĩ cho người khác, cuộc sống có phải đã rất nhẹ
nhàng?
Chuyến xe về ngoại thành khá vắng. Mọi người có ghế
ngồi, lác đác vài người đứng, trong đó có tôi. Một phụ nữ xuống xe. Tôi
định để xe qua khúc ngoặt này mới đến ghế ngồi còn trống. Không kịp nữa
rồi, một người khác nhanh chân hơn. Tôi vì sợ bị ngã, không dám tiến tới
cái ghế đã rất gần mình. Cuộc sống này là như vậy, đôi khi phải biết
mạo hiểm, biết nguy hiểm, nhưng hãy cứ làm, nếu cứ nhút nhát, đắn đo, cơ
hội nào cho ta?
Xe buýt đông nghẹt vào giờ cao điểm. Đường
đông, tắc nghẽn. Xe đông, người chen. Không cẩn thận đồ đạc bị móc nhanh
như chớp. Phụ xe, lái xe quát nạt ầm ĩ. Tôi thông cảm cho các anh, với
áp lực công việc, đồng lương hạn hẹp, phải chạy đúng giờ, chạy đủ "lốt",
chạy an toàn với tình hình giao thông chưa thấy cải thiện lúc tan sở,
có thể tươi cười niềm nở đón khách lên xe? Đừng vội trách móc những
thanh niên chưa xé cho bạn vé mà đã thu tiền, đừng vội trách những bác
phụ xe nóng tính hay quát ào ào mỗi khi có người lên. Đặt mình vào hoàn
cảnh đó, bạn có giống họ không?
Chẳng có con đường nào êm ả cả.
Xe buýt đông, dễ mất đồ, bạn phải cảnh giác hơn, cẩn thận hơn, rèn cho
mình tính gọn gàng, nhanh nhẹn hơn. Bạn có đảm bảo con đường đời bạn đi
sau này sẽ rộng thênh thang, an toàn, không có điều xấu xa nào đang đón
đợi?
Xe buýt là tuần hoàn, 5-10-15 phút sẽ có một chuyến. Lỡ
chuyến này, chuyến khác sẽ qua. Cuộc đời ta là những hành trình không
báo trước, có những cơ hội chỉ tới một lần rồi không quay lại. Bạn đã và
đang làm gì để không bỏ lỡ những chuyến buýt cuộc đời đưa bạn tới trạm
dừng mang tên thành công và hạnh phúc?
Giờ thì bạn hiểu vì sao
tôi chọn xe buýt rồi chứ? Với tôi, những chiếc xe màu cam rực rỡ giữa
phố đông, mỗi ngày cho tôi một bài học lớn nhỏ. Chỉ từ những điều đơn
giản. Như những chiếc xe buýt chẳng hạn!