Bài học cho tình bạn
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé
thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của
chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm
thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có
chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than
với mình:
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta!
Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó
là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó
vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình ***h, con sò bỗng
cất tiếng nói:
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra
mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một
lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn
biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè
của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa
những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì
chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay
bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người
bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại
với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này
rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và
ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng
tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ
có thể khuyên bạn như vậy thôi...
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói
lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói..
Câu Chuyện Tình Yêu
Ngày xưa trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng
chung sống với nhau: Hạnh Phúc, Buồn Phiền, Kiến Thức, ... và trong số
đó có cả Tình Yêu. Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn
đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền
bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống. Tình Yêu là kẻ
cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem đấy, Tình Yêu luôn chờ đợi đến phút
cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thể cứu vãn được mới chịu bỏ đi.
Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình Yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.
Sang Giàu lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình Yêu gọi:" Bạn Sang Giàu ôi, bạn có thể cho tôi đi cùng không?"
Sang Giàu đáp: "Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu còn chỗ cho bạn".
Tình Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua: "Bạn Tự Cao ạ, bạn làm ơn giúp tôi nhé!".
"Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không
khéo lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thì chết mất " Tự Cao
trả lời Tình Yêu.
Lúc ấy Buồn Phiền vừa đi ngang qua, Tình Yêu cũng nhờ Buồn Phiền giúp
đỡ: "Buồn Phiền ôi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé!". Thế nhưng Buồn
Phiền từ chối: "Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ có thể ở được một mình
mà thôi".
Hạnh Phúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng khóc thầm xin
mọi người giúp đỡ của Tình Yêu vì Hạnh Phúc đang yêu đời.
Thình ***h, một giọng nói vang lên: "Đến đây Tình Yêu ơi, tôi sẽ mang
bạn đi cùng tôi." Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu vui sướng đến nỗi
quên hỏi tên ông cụ.
Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm
thấy mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình Yêu hỏi thăm bác
Kiến Thức: " Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế ?"
Kiến Thức đáp: "Đó là Thời Gian".
"Thời Gian ư - Tình Yêu hỏi tiếp - Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu ?"
Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp " Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu ".
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé
thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của
chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm
thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có
chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than
với mình:
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta!
Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó
là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó
vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình ***h, con sò bỗng
cất tiếng nói:
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra
mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một
lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn
biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè
của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa
những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì
chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay
bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người
bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại
với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này
rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và
ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng
tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ
có thể khuyên bạn như vậy thôi...
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói
lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói..
Câu Chuyện Tình Yêu
Ngày xưa trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng
chung sống với nhau: Hạnh Phúc, Buồn Phiền, Kiến Thức, ... và trong số
đó có cả Tình Yêu. Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn
đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền
bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống. Tình Yêu là kẻ
cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem đấy, Tình Yêu luôn chờ đợi đến phút
cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thể cứu vãn được mới chịu bỏ đi.
Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình Yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.
Sang Giàu lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình Yêu gọi:" Bạn Sang Giàu ôi, bạn có thể cho tôi đi cùng không?"
Sang Giàu đáp: "Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu còn chỗ cho bạn".
Tình Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua: "Bạn Tự Cao ạ, bạn làm ơn giúp tôi nhé!".
"Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không
khéo lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thì chết mất " Tự Cao
trả lời Tình Yêu.
Lúc ấy Buồn Phiền vừa đi ngang qua, Tình Yêu cũng nhờ Buồn Phiền giúp
đỡ: "Buồn Phiền ôi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé!". Thế nhưng Buồn
Phiền từ chối: "Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ có thể ở được một mình
mà thôi".
Hạnh Phúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng khóc thầm xin
mọi người giúp đỡ của Tình Yêu vì Hạnh Phúc đang yêu đời.
Thình ***h, một giọng nói vang lên: "Đến đây Tình Yêu ơi, tôi sẽ mang
bạn đi cùng tôi." Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu vui sướng đến nỗi
quên hỏi tên ông cụ.
Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm
thấy mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình Yêu hỏi thăm bác
Kiến Thức: " Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế ?"
Kiến Thức đáp: "Đó là Thời Gian".
"Thời Gian ư - Tình Yêu hỏi tiếp - Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu ?"
Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp " Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu ".