Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân
đội. Tôi hỏi anh: Loại chó thông minh nhất có thể đạt được tới trình độ
như thế nào? Anh trả lời: "Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không
khác gì người". Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp:
"Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm?" "Không
đâu!" - Anh nói. Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó,
đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên
mất rồi, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ
như in.
Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thông
minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy
huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục
người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó vào trong
doanh trại "lấy cắp" một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong
hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen
đến, bảo nó đi tìm vật bị mất.
Con Đen chạy đi, chỉ một loáng
sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng
vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người kia, bảo
con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi
ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh
lôi ra ngoài hàng, đúng là anh "kẻ cắp" kia.
Phải nói rằng như
vậy con Đen đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ được giao, thế nhưng huấn
luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó: "Không, không phải
người ấy! Tìm lại đi!" Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên
nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm
người; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của
mình. "Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ?" - nó nghĩ.
"Không phải
người ấy! Đi tìm lại đi!" Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen
tin vào huấn luyện viên, nó quay lại tìm... Nhưng sau nhiều lần thận
trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi
ra.
"Không! Không đúng!" Huấn luyện viên lại lắc đầu. Tìm lại
đi! Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người
kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp.
Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh "kẻ cắp" kia rồi quay đầu nhìn huấn
luyện viên, tỏ ý - tôi cảm thấy chính là người này đây...
"Không! Tuyệt đối không phải người ấy!" Huấn luyện viên lại quát to, nét
mặt trở nên nghiêm nghị. Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành. Dĩ
nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Rốt cuộc nó
bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng người khác... đều không
đúng mà?
"Nó ở trong hàng người ấy đấy! Mau tìm ra ngay!" - Huấn
luyện viên quát lên. Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại
bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên
kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng
có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gì đấy... Cuối cùng, khi
nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện
viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra.
Tất nhiên, lần
này thì nó đã nhầm. Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì
lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn
luyện viên gọi "kẻ cắp" bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen: "Lần đầu
mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì mình đúng..."
Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không
thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh
khắc ấy họ đã nhìn thấy: Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ
lừa dối, nó "ngoào" lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt
nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước
bỏ đi...
- Đen! Đen! Mày đi đâu thế hả? Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp.
Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại.
- Đen! Đen! Tao xin lỗi mày! Huấn luyện viên òa lên khóc.
Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình.
- Đen! Đừng giận! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà! Huấn luyện viên chạy
đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống
con Đen. Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên,
rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh
trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất...
Mấy
ngày sau đấy con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn
luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không
chịu tha lỗi cho anh.
Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng cần sự tự trọng của mình!
đội. Tôi hỏi anh: Loại chó thông minh nhất có thể đạt được tới trình độ
như thế nào? Anh trả lời: "Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không
khác gì người". Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp:
"Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm?" "Không
đâu!" - Anh nói. Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó,
đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên
mất rồi, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ
như in.
Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thông
minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy
huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục
người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó vào trong
doanh trại "lấy cắp" một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong
hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen
đến, bảo nó đi tìm vật bị mất.
Con Đen chạy đi, chỉ một loáng
sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng
vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người kia, bảo
con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi
ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh
lôi ra ngoài hàng, đúng là anh "kẻ cắp" kia.
Phải nói rằng như
vậy con Đen đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ được giao, thế nhưng huấn
luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó: "Không, không phải
người ấy! Tìm lại đi!" Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên
nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm
người; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của
mình. "Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ?" - nó nghĩ.
"Không phải
người ấy! Đi tìm lại đi!" Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen
tin vào huấn luyện viên, nó quay lại tìm... Nhưng sau nhiều lần thận
trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi
ra.
"Không! Không đúng!" Huấn luyện viên lại lắc đầu. Tìm lại
đi! Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người
kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp.
Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh "kẻ cắp" kia rồi quay đầu nhìn huấn
luyện viên, tỏ ý - tôi cảm thấy chính là người này đây...
"Không! Tuyệt đối không phải người ấy!" Huấn luyện viên lại quát to, nét
mặt trở nên nghiêm nghị. Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành. Dĩ
nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Rốt cuộc nó
bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng người khác... đều không
đúng mà?
"Nó ở trong hàng người ấy đấy! Mau tìm ra ngay!" - Huấn
luyện viên quát lên. Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại
bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên
kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng
có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gì đấy... Cuối cùng, khi
nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện
viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra.
Tất nhiên, lần
này thì nó đã nhầm. Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì
lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn
luyện viên gọi "kẻ cắp" bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen: "Lần đầu
mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì mình đúng..."
Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không
thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh
khắc ấy họ đã nhìn thấy: Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ
lừa dối, nó "ngoào" lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt
nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước
bỏ đi...
- Đen! Đen! Mày đi đâu thế hả? Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp.
Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại.
- Đen! Đen! Tao xin lỗi mày! Huấn luyện viên òa lên khóc.
Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình.
- Đen! Đừng giận! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà! Huấn luyện viên chạy
đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống
con Đen. Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên,
rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh
trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất...
Mấy
ngày sau đấy con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn
luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không
chịu tha lỗi cho anh.
Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng cần sự tự trọng của mình!