- Do chính cô không hiểu cháu thôi!
- Anh nên xem lại ý thức của con mình đi! - Giáo viên trở nên phẫn nộ trước thái độ bênh con của vị phụ huynh.
- Con tôi không có lỗi! - Vị phụ huynh cương quyết.
- Vậy tôi có lỗi à! Anh đừng nghĩ tiền có thể làm được tất cả... Tất cả
giáo viên đều không hài lòng về ý thức của con gái anh, thậm chí trong
lớp cũng không có một học sinh nào thân với cháu... Tiền của anh đã giúp
con anh như thế đấy.
- Không! Là tôi có lỗi... - Vị phụ huynh nhìn xuống, giọng nói chứa đầy nỗi đau đớn.
- Tôi rất mong cháu có sự tiến bộ, năm nay là cuối cấp rồi, sẽ là năm quyết định tương lai của cháu...
- Tôi cũng mong phía giáo viên sẽ hiểu con tôi hơn... vì.... - Vị phụ huynh định nói vì đó nhưng lại thôi...
Cuộc nói chuyện kéo dài hơn tiếng đồng hồ cũng kết thúc. Người đàn ông
chạc ngoài bốn mươi với bộ comple sang trọng vừa bước ra khỏi phòng Ban
Giám Hiệu của một trường THPT. Đôi mắt ông sâu thẳm, khoé mắt nhăn nhăn,
người ta thấy ông lấy khăn lau qua mắt. Hôm nay ông lại bị gọi lên gặp
giáo viên chủ nhiệm của con gái, đứa con gái mà ông hết mực yêu thương,
cưng chiều. Danh dự của một người trưởng thành là rất lớn, việc phải
muối mặt lên trường để nghe về tình hình học tập và ý thức của con mình
là việc khiến các bậc phụ huynh dễ nổi nóng, trút giận lên con nhất.
Nhưng ông đến đây mà trong lòng trách những vị giáo viên, trách bản thân
mình nhiều hơn là trách con gái mình... Hôm nay ông lại lên lớp đón con
về sớm, đứa con gái gầy nhỏ và yếu ớt... Một vài học sinh chỉ trỏ rồi
cũng quay đi, đây đã trở thành chuyện bình thường ở lớp Chuyên Văn
này... Có một lí do mà ông không thể nói ra, ông chỉ có thể lặng lẽ bảo
vệ cho đứa con gái bé nhỏ của mình...
Có lẽ đàn ông, họ chỉ yếu
đuối vì hai chuyện, một là vì đấng sinh thành ra họ... và hai là chính
những người mà họ sinh thành ra... Ông Mạnh cũng thế...
*
Có một giáo viên cũng đã trung tuổi lấy tay đẩy gọng kính lên, nhìn
theo dáng người đàn ông rồi thở dài... Bà quay ra nói chuyện với một
giáo viên trẻ khác...
- Thật không hiểu các bâc phụ huynh ngày càng bao che, cố chấp theo con cái của họ... - Bà lắc đầu.
- Đó là phụ huynh trưởng trường mình mà! Chẳng phải ông ta là người tài
trợ rất nhiều cho trường mình sao! - Giáo viên trẻ nhìn ra chiếc xe
Mercedes-Benz trên sân trường đang dần lăn bánh của vị phụ huynh.
- Nhưng con gái ông ta có ý thức rất kém, hay có thái độ coi thường giáo viên và thường xuyên bỏ tiết...
- Sao lại thế! Nghe nói con bé xinh xắn và hiền lắm mà. - Một giáo viên khác cũng góp lời.
- Nó không gây chuyện gì to tác, nhưng... - Giáo viên đứng tuổi lại thở dài, bà bắt đầu kể lại.
- Ông ta nghĩ bỏ tiền ra xây sân thể dục thì con gái ông ta thích làm
gì trong giờ thể dục cũng được à! - Một thầy gáo trẻ lên tiếng.
...
Vài tiếng bàn tán về cuộc gặp gỡ vừa rồi, ai cũng rất biết ơn những gì
ông Mạnh làm cho trường, nhưng cũng không thể thông cảm cho con gái ông
mãi...
*
Đóng mạnh cửa xe, kéo hết kính lên, ôm đứa con
gái vào lòng, ông bảo lái xe đi thật nhanh đến phòng khám... Hôm nay Mi
(chính là đứa con gái của ông) lại ngồi bất thần trên lớp... Không ai
hiểu được con bé đang nghĩ gì, ngoại trừ ông và mẹ của Mi... Vừa dìu đứa
con gái xuống xe, bà Mạnh đã vội chạy ra, nhìn con mà không nói được
lời nào, nước mắt cứ thế ứa ra... Cô bé nhìn mọi người xung quanh, kể cả
ông bà Mạnh bằng ánh mắt sợ sệt, hoang mang... Làn da nhợt nhạt và dáng
người gầy yếu càng làm cho hình ảnh cô bé trở nên đáng thương đến tội
nghiệp.... Sau khi bơm vào người Mi đủ thứ hoá chất, đôi mắt cô bé đã
không còn mở to, mi mắt dần cụp xuống, chìm vào giấc ngủ dài... Lặng
nhìn con mà ông bà Mạnh lại xót xa, đã mười mấy năm nay, ông bà quen rồi
với việc hàng tuần, thậm chí là hàng ngày đưa con chạy xô qua các phòng
y tế, bệnh viện... Yêu con, bậc sinh thành làm tất cả vì sự tồn tại, vì
nụ cười của con. Nhưng khi Mi càng lớn, ông bà Mạnh lại càng trở nên lo
lắng, buồn bã. Ông không thể nói với ai, mà nói cũng không ai thông cảm
cho, rằng đứa con gái của ông đang mắc loại bệnh lạ...
Từ nhỏ
Mi đã có thể trạng yếu, rồi thường hay thấy con bé ngồi ngẩn ngơ, đôi
mắt như đang chăm chú nhưng lại không nhìn gì cả, không nghĩ gì cả,
khuôn mặt vô hồn... Một vài người hàng xóm ác miệng bảo con gái ông bị
ngớ ngẩn. Gia đình ông vốn là nhà có điều kiện, về cả quyền và tiền, năm
ấy mới hơn hai mươi tuổi nhưng ông đã nghiễm nhiên ngồi vào vị trí
trưởng phòng. Ông lập gia đình sớm bởi tình yêu từ thuở sinh viên với
bà... Hai người đang vô cùng hạnh phúc với sự ra đời của đứa con gái đầu
lòng, con bé có đôi mắt rất sáng, và khuôn mặt tròn bầu bĩnh như một
thiên thần... Dường như đời ít khi cho con người ta hạnh phúc trọn vẹn,
khi con bé lên 3, sau một lần bị đập mạnh đầu vào kệ cửa nó đã trở nên
như thế.... Hôm ấy máu từ đầu con bé làm ướt sũng cả nền đá... ai cũng
bảo con bé còn sống là may mắn lắm rồi, những tưởng cuộc sống từ đây sẽ
yên ấm. Lo lắng vì cú va đập mạnh, ông Mạnh có đưa mi đi chụp khám khắp
nơi, và kết quả nhận về làm tim ông chết nghẹn...
Cô bé bị tổn
thương nặng vùng thuỳ thái dương ở não, có thể sau này sẽ ảnh hưởng rất
lớn đến trí nhớ. Tự nhiên cô bé sẽ không nhớ gì cả, giống như một người
mới sinh ra, không biết chữ, không biết nói và không hiểu được ngôn ngữ,
dường như nhận thức tại thời điểm ấy là vùng trắng xoá... Nhưng sau một
thời gian (có thể vài giờ, cũng có thể vài ngày) cô bé lại trở lại bình
thường... Tuy nhiên lúc Mi mất trí, cách tốt nhất là nên đưa cô vào
giấc ngủ dài... Nhiều khi đang học, bệnh phát tác, đó là lí do mà người
ta bảo Mi không tôn trọng giáo viên, ngồi im lặng và hỏi gì cũng không
nói, bảo gì cũng không làm... Mỗi lần như thế ông Mạnh lại được gọi lên
trường... Rồi thì ccó thể Mi sẽ quên béng mất là mình phải đi học... Dù
có luôn dõi theo con, ông cũng chỉ dám đứng từ xa, vì nếu lại gần, con
bé sẽ trở nên hoảng loạn. Còn về sức khoé, từ ấy Mi phải sống nhờ vào
thuốc bởi những cơn đau đầu triền miên , và điều khó nói nhất là...
người ta dự đoán Mi chỉ có thể sống đến khoảng 15 tuổi... Giờ cô bé đã
gần 18 tuổi, quả là đã vượt qua giới hạn, nhưng không thể phủ nhận rằng
sức khoẻ của Mi đang ngày một yếu đi, triệu chứng bệnh cũng ngày một
nhiều hơn... Trước đây thì khoảng vài thoáng chuyện này mới lặp lại,
nhưng dạo gần đây, hầu như cứ vài ngày lại phát tác... Thương con, nhưng
ông cũng biết sự sống của con đang dần thoi thóp...
*
Ngoài những lúc phát bệnh, Mi là cô bé khá thông minh, dù không phải
thuộc loại xuất sắc... Nước da trắng nhợt nhạt và thân thể ốm yếu lại
làm cô bé hiện lên một cách nhân hậu và mong manh. Học trong một lớp
Chuyên Văn, cũng giống như bạn bè cũng trang lứa, Mi cũng tập viết vài
ba truyện ngắn, song dường như chưa có một tác phẩm nào hoàn thành...
Ông không nói cho ai biết về căn bệnh của Mi, cả cả chính bản thân nó.
Ông đã từng chuyển nhà nhiều lần vì tiếng xì xào của hàng xóm về đứa con
gái của ông, người thì bảo nó tự kỉ, người thì bảo nó ngớ ngẩn, người
thì bảo nó bị thần kinh.... Không muốn con buồn hay chịu bất cứ điều
tiếng nào trong cuộc đời ngắn ngủi, ông chỉ có thể đưa nó tránh xa những
lời nói ác độc, có ai hiểu về chứng đột nhiên mất trí của con ông... Mi
còn có hai nhóc em song sinh kém nó 5,6 tuổi, nó quý em của nó lắm,
nhưng dường như hai nhóc em cũng có thái độ gì đó xa lánh chị... Từ nhỏ
ông Mạnh đã không hay cho Mi ra ngoài, nên trong ngôi nhà sẽ có đủ thứ
mà con bé thích, Mi thích trồng xương rồng, và nó có hàng trăm loại
xương rồng khác nhau.
Có nhiều lúc Mi đã hỏi ông:
- Sao mọi người cứ nhìn con với ánh mắt lạ thế!
- ... - ông Mạnh chỉ biết nhìn con, chẳng thể nào nói ra sự thật.
- Con có cảm giác con cứ hay quên một điều gì đó. - Cô bé nghiêng đầu, nhìn ông chăm chú như muốn dò hỏi.
Đáp lại nghi vấn của con, ông chỉ lảng sang chuyện khác. Ông thường hay
vuốt tóc con, mái tóc rất mềm mại và mong manh như chính chủ nhân của
nó... Rồi mới gần đây,ông phát hiện ra con mình cũng có một mối tình học
đường cùng cậu sinh viên khoa luật... Nửa vui, nửa lại quặn lòng... Đó
là cậu trai dong dỏng cao, khuôn mặt ưa nhìn... Giả như cậu ta yêu
thương Mi thật, thì cậu sẽ đau đớn lắm nếu biết rằng con bé không thể
tồn tại trên đời này bao lâu nữa, còn nếu như cậu ta có ý định trêu đùa,
ông càng phản đối. Con gái ông phải là người không chịu bất cứ tổn
thương nào... Ông đã đôi lần gặp gỡ cậu nhóc, đe doạ có, khuyên bảo có
nhưng không thể tách rời hai đứa, cuối cùng ông đành nói là Mi có vấn đề
về thần kinh, cộng với những gì cậu ta đã được nghe về Mi, tất nhiên
cậu ta tin hoàn toàn điều đó. Quả nhiên từ ấy về sau, ông không còn thấy
cậu ta bên cạnh Mi nữa. Khi tự bản thân phải nói về con mình như thế,
ông cũng đau, cũng xót lắm. Thời gian đầu Mi cũng có âu sầu, rồi thời
gian qua, mọi chuyện cũng nguôi ngoai. Ông thì chỉ thấy thất vọng cho
thói đời, dù đạt được mục đích nhưng ông vẫn buồn, vì rằng không ai có
thể bỏ qua tất cả mà bảo vệ, yêu thương con gái ông...
*
Trong dòng suy nghĩ miên man, khói thuốc bay khét lẹt, ông lim dim đôi
mắt... Trong ông lại đang có một quyết định lớn, ông bước vào phòng chờ
bệnh, nói chuyện vời bà Mạnh....
....
- Con bé sẽ không chịu đâu! - Bà Mạnh bất ngờ.
- Nhưng nếu tiếp tục nó sẽ bị người ta gọi là con ngớ ngẩn lần nữa thôi. - Giọng ông to rồi lại trở nên nhỏ xíu.
- "Con ngớ ngẩn.... " - Bà Mạnh bịt miệng, cố không cho tiếng nấc phát
ra bên ngoài. Cụm từ ấy làm tim bà đau nhói, sao ông lại có thể nói ra
được như thế...
Ông Mạnh lại im lặng, ông không biết sẽ phải nói
với Mi như thế nào nữa. Ông biết con gái ông luôn muốn trở thành một
tiểu thuyết gia... Và nó khao khát được bước chân vào một trường đại
học... Nhưng nó sẽ không bao giờ đủ thời gian để làm việc đó, ông muốn
trong những năm tháng cuối cùng Mi sẽ thật thanh thản, yên bình. Ông
định xin cho Mi nghỉ học, ông sẽ đưa Mi đến một trang trại trồng đầy
xương rồng mà ông đã chuẩn bị để tặng cho sinh nhật lần thứ 18 của
Mi.... Ông sợ nó không thể có sinh nhật lần thứ 18....
*
Nhưng con bé nhất quyết không nghe, ánh mắt cương quyết đã làm ông mủi
lòng. Và sau đó ông lại vài lần gặp Ban Giám Hiệu về "ý thức" học của
Mi, ông đã phải làm bản cam kết vài lần, cũng đã bị doạ đuổi học Mi vài
lần. Bằng tiền cũng như các mối quan hệ của mình, ông cô hết sức để con
được thực hiện ước mơ. Mi đã tiếp tục đi học, rồi tốt nghiệp, rồi đến kì
thi mà người ta bảo là "quyết định tương lai" - thi Đại Học... Con bé
có học lực không đến nỗi kém, và nó rất có năng khiếu viết truyện. Ai
cũng nhận định thế khi đọc vài truyện ngắn viết dở của Mi. Nhưng tại sao
mà không có một truyện ngắn nào được hoàn thành? Có lẽ nó muốn tác phẩm
đầu tiên của nó đã phải hoàn hảo, một phần vì chứng đau đầu làm con bé
không thể tập trung. Môn thi thứ nhất, môn thi thứ hai trôi qua.... Nhìn
ánh mắt hài lòng của Mi, ông cũng thấy yên tâm... Nhưng rồi đến môn thứ
ba, ông ở ngoài cổng đợi mãi mà không thấy Mi ra, ông biết đã có
chuyện... Ông nhìn thấy cô bé đang ngồi yên tĩnh và ánh mắt trở nên vô
hồn... Thế là giấc mơ của Mi đã không thể thành hiện thực. Dù hai môn
kia điểm có cao thế nào cũng không thể bù trừ cho một môn được Không
điểm...
Tỉnh lại trên giường bệnh, Mi hiểu chuyện gì đã xảy ra,
nó trượt rồi... Giấc mơ kết thúc ngay từ khi nó chưa kịp bắt đầu. Không
cần ông Mạnh nói, nó cũng tự nhận thấy sức khoẻ của mình ngày càng trở
nên tồi tệ. Dạo gần đây nó thấy đầu mình đau nhức kinh khủng, rồi nó cứ
chìm vào cơn mộng mị. Trái với dự định ban đầu là nó sẽ cố gắng ôn thi
lại, nó nghe lời ông Mạnh, đi đến trang trại xương rồng. Đó là vùng đất
khá rộng, ngoài xương rồng, ở đó còn trồng rất nhiều laòi hoa khác.
Nhưng đó đều là những loài hoa có màu nhạt hoặc nhiều gai và là nhọn...
Ngày mà tập thể lớp liên hoan kết quả thi, nó đã ở trong một trang trại
mênh mông, cả gia đình nó cũng đến đấy. Nó biết bạn bè nó sau này sẽ
trở thành nhiều luật sư, nhà báo, nhà tiểu thuyết tài năng, và nó sẽ
không là gì... Đưa tay mân mê một vài chậu xương rồng, lần này nó đã rơi
nước mắt... Đứng từ xa, ông Mạnh nhìn thấy con ông trong giữa ánh nắng
như một thiên thần... "Thiên thần", ông chợt giật mình, nhìn con xót
xa... Chỗ của thiên thần không phải là ở trần gian, trước khi trở thành
một thiên thần, con người ta thường phải chịu khổ cực, thử thách ở nhân
gian...
*
Những ngày cuối cùng, ông Mạnh vẫn cố bảo vệ,
vẫn cố tạo cho con một vỏ bọc an toàn nhất... Lần cuối nhìn thấy nụ cười
mãn nguyện của Mi, là ngày cô bé chính thức trở thành một thiên thần.
Cả trang trại nhuốm màu tang thương, vài cây xương rồng bỗng dưng không
nở hoa... Hè năm ấy, kết thúc sự bao bọc, bảo vệ của ông Mạnh giành cho
con gái mình. Ngước lên nhìn bầu trời đêm, bóng tối dầy đặc, ông đang cố
tìm một vì sao mới mọc, một vì sao thể hiện cho tâm hồn con gái ông...
Nhưng không thấy, à phải rồi, nó là một thiên thần chứ không phải một vì
sao. Từ khóe mắt người đàn ông, người ta lại nhìn thấy những hàng nước
mắt... Bà Mạnh thì ngất lịm đi, dường như bà không thể đối mặt với nỗi
đau này, bà ngập chìm trong giấc ngủ nhờ những viên an thần...
Về thành phố, trở lại nhịp sống hối hả, tạm khép kín những tổn thương,
ông bà Mạnh tìm cách lảng đi sự thật, phòng của Mi vẫn giữ nguyên hiện
trạng ngày cô bé ra đi... Có nhiều người đến hỏi thăm, nhiều người xót
xa, nhiều người tỏ ra hối hận trước những ứng xử trước đây của mình...
Cả tập thể lớp năm nào chìm trong sự xót xa, những bạn nữ yếu lòng khóc
lặng đi... Hai đứa em thì cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng lén nhìn
ảnh Mi, chốc lại nức nở. Trong nhà nghi ngút hương khói, người ta nghe
rõ từng nỗi đau xé lòng. Hình ảnh Mi là cô bé mong manh vẫn mỉm cười, có
lẽ khi sống cô cũng không hề oán hận ai, và tất nhiên cô sẽ tha thứ tất
cả... Có nhiều khi người ta không đối xử tốt với nhau khi còn tồn tại,
lại cứ để nó trở thành niềm day dứt...
*
Vào một ngày
mùa đông, thời tiết gió mùa vẫn làm người ta lạnh thấu xương... Hôm nay
là sinh nhật lần thứ 18 của Mi, ngước lên nhìn lịch, ông Mạnh chợt đau
lòng... Là sinh nhật của Mi nếu nó còn...sống. Ông vào phòng con dọn lại
vài thứ đồ, chậu xương rồng mà Mi thích nhất để cạnh cửa sổ lâu rồi
không được chăm sóc vẫn đang xanh tốt... Loài xương rồng cứ luôn mạnh
mẽ, dù trong hoàn cảnh nào. Còn nhớ ngày Mi ra đi, ông nhìn thấy cô bé
ngủ gục bên chiếc máy tính chưa kịp gấp, trên màn hình vừa báo gửi đi
một email... Lặng lẽ ngồi nhìn lại những di vật của con, mắt ông lại đỏ
sọng lên. Bà Mạnh cũng bước vào, ông vội quyệt tay ngang mắt, bà gục lên
vai ông khóc một hồi. Chợt có tiếng chuông cửa, ông cố trở lại vẻ mặt
bình thường, điềm tĩnh bước ra... Ngỡ ngàng ông nhìn thấy cậu trai ngày
trước...
- Bác sẽ không đuổi cháu nữa chứ! - Người thanh niêm tay cầm một cuốn sách nhỏ nhìn ông.
Ông Mạnh chỉ khẽ lắc đầu, mời chàng trai vào nhà. Chàng trai đưa cho
ông cuốn sách trên tay, cậu nhìn cuốn sách bằng ánh mắt vô vọng, sâu
thẳm...
- Cậu Nam! Cậu có ý gì! - Ông Mạnh lưỡng lự nhìn cuốn sách.
- Bác cứ xem đi ạ! - Nam chỉ tay vào phần sát mép bìa sách...
- Đó là tác giả à! Liên quan gì đến tôi... - Rồi ông chợt ngừng lại...
đó chẳng phải là Nguyễn Hà Mi, tên con gái ông mà. Ảnh bìa là hình cô
gái đang đưa tay nâng lên một chậu xương rồng, đôi mắt xa xăm... Đó
chính là bức ảnh tự tay ông chụp...
- Không có gì nhầm lẫn đâu
ạ! Cô ấy đã gửi bản thảo tiểu thuyết "Trang trại xương rồng" này cho
cháu vào ngày ... - Nam cũng nhỏ giọng xuống... Cô ấy muốn sau khi sách
được phát hành thì cháu hãy mang đến cho bác...
- Tại sao nó gửi cho cậu? Chẳng phải cậu và nó đã.........
- Xin lỗi cháu đã nói dối bác, có thể bác không tin vào tình yêu bồng
bột tuổi học trò, nhưng sự thật cháu không thể nghe theo lời bác... Cháu
yêu cô ấy, dù có thế nào... Và chúng cháu vẫn thường xuyên liên lạc bác
ạ...
- Không! Tôi mới là người có lỗi, đáng ra tôi nên để nó
được yêu thương... - Ông Mạnh ngước lên nhìn ảnh con, con bé thì vẫn cứ
mỉm cười.
- Thời gian đầu cháu đã nghĩ mình sẽ theo cô ấy, nhưng
cháu thấy mình cần giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện này... Bây giờ
thì...... - Nói xong, Nam vội chạy đi.
Như hiểu được suy nghĩ
của chàng trai, ông Mạnh vội giữ chặt cậu lại. Một chút nữa thôi, có thể
cậu đã lao vào chiếc xe tải phía trước rồi... Đã trải qua nỗi đau mất
con, ông không muốn có thêm một gia đình chịu cảnh này... Nam còn bố mẹ,
còn cả một tương lai, sao lại mù quáng vì con gái ông mà bỏ cả cuộc
đời. Rồi thời gian qua đi, nỗi đau sẽ nhạt dần... Sẽ có ngày Nam quên đi
được những tổn thương....
Mở từng trang sách ra, đầu tiên là dòng chữ:
" Con yêu bố! Cảm ơn bố vì tất cả!"
Tiểu thuyết nói về chính cuộc đời của Mi, cô đã biết tất cả, những việc
mà ông Mạnh luôn cố gắng làm để cô không phải chịu bất cứ tổn thương
nào.... Tác phẩm kết thúc là cảnh trên vườn xương rồng, nơi cô mỉm cười
và ra đi. Cô viết cô đã được yêu thương, đã có một gia đình yên ấm, đã
kịp hiểu được một chút vị của tình yêu. Và nếu tác phẩm này được xuất
bản, nghĩa là cô đã có cả sự thành công. Cuộc sống không dài, nhưng
chuỗi ngày sống trong hạnh phúc thì đã rất dài rồi... Trong sự che chở
của bố, cô sinh ra, lớn lên và ra đi mãi mãi. Trong sự che chở của bố,
cô không phải chịu quá nhiều tổn thương... Cuối cùng cô nhắc đến Nam,
cám ơn anh đã đến và luôn ủng hộ cô... Cô mong anh sẽ hạnh phúc... Sự
thật không như những gì ta nhìn thấy, vỏ bọc yêu thương của bố đã bảo vệ
Mi suốt cuộc đời...
Gấp lại cuốn sách, lặng lẽ đặt bên cạnh cây
xương rồng... Như Mi vẫn đang còn tồn tại đâu đây. Ông Mạnh mỉm cười,
mái đầu điểm bạc nhanh chóng do sự âu sầu cũng dần tan biến. Nhịp sống
trở lại bình thường, có tổn thương thì những yêu thương càng trở nên
mãnh liệt... Với ông, Mi vẫn luôn là đứa con gái nhỏ bé, hiện hữu trong
tâm hồn ông... Còn với Nam, Mi là một người khó có thể thay thế được...
Nhưng khó... không có nghĩa là không thể.
Vào ngày đầu mới xuất
bản, tiểu thuyết này được tìm đọc khá nhiều... Sự tiếc nuối hay gợi cho
người ta cảm giác suy nghĩ miên man... Hãy sống hết mình, yêu thương hết
sức khi còn có thể. Trong cuộc sống còn nhiều những nỗi đau, không chỉ
là sinh ly - tử biệt ( nghĩa là khi sống thì phải chịu cảnh chia ly, mà
chết thì là xa cách mãi mãi)... Không thể sống mà quá nhân từ trong cuộc
sống đầy bon chen, nhưng hãy trân trọng những người mình yêu thương,
trân trọng những người yêu thương mình... Sống cho sự thứ tha...
- Anh nên xem lại ý thức của con mình đi! - Giáo viên trở nên phẫn nộ trước thái độ bênh con của vị phụ huynh.
- Con tôi không có lỗi! - Vị phụ huynh cương quyết.
- Vậy tôi có lỗi à! Anh đừng nghĩ tiền có thể làm được tất cả... Tất cả
giáo viên đều không hài lòng về ý thức của con gái anh, thậm chí trong
lớp cũng không có một học sinh nào thân với cháu... Tiền của anh đã giúp
con anh như thế đấy.
- Không! Là tôi có lỗi... - Vị phụ huynh nhìn xuống, giọng nói chứa đầy nỗi đau đớn.
- Tôi rất mong cháu có sự tiến bộ, năm nay là cuối cấp rồi, sẽ là năm quyết định tương lai của cháu...
- Tôi cũng mong phía giáo viên sẽ hiểu con tôi hơn... vì.... - Vị phụ huynh định nói vì đó nhưng lại thôi...
Cuộc nói chuyện kéo dài hơn tiếng đồng hồ cũng kết thúc. Người đàn ông
chạc ngoài bốn mươi với bộ comple sang trọng vừa bước ra khỏi phòng Ban
Giám Hiệu của một trường THPT. Đôi mắt ông sâu thẳm, khoé mắt nhăn nhăn,
người ta thấy ông lấy khăn lau qua mắt. Hôm nay ông lại bị gọi lên gặp
giáo viên chủ nhiệm của con gái, đứa con gái mà ông hết mực yêu thương,
cưng chiều. Danh dự của một người trưởng thành là rất lớn, việc phải
muối mặt lên trường để nghe về tình hình học tập và ý thức của con mình
là việc khiến các bậc phụ huynh dễ nổi nóng, trút giận lên con nhất.
Nhưng ông đến đây mà trong lòng trách những vị giáo viên, trách bản thân
mình nhiều hơn là trách con gái mình... Hôm nay ông lại lên lớp đón con
về sớm, đứa con gái gầy nhỏ và yếu ớt... Một vài học sinh chỉ trỏ rồi
cũng quay đi, đây đã trở thành chuyện bình thường ở lớp Chuyên Văn
này... Có một lí do mà ông không thể nói ra, ông chỉ có thể lặng lẽ bảo
vệ cho đứa con gái bé nhỏ của mình...
Có lẽ đàn ông, họ chỉ yếu
đuối vì hai chuyện, một là vì đấng sinh thành ra họ... và hai là chính
những người mà họ sinh thành ra... Ông Mạnh cũng thế...
*
Có một giáo viên cũng đã trung tuổi lấy tay đẩy gọng kính lên, nhìn
theo dáng người đàn ông rồi thở dài... Bà quay ra nói chuyện với một
giáo viên trẻ khác...
- Thật không hiểu các bâc phụ huynh ngày càng bao che, cố chấp theo con cái của họ... - Bà lắc đầu.
- Đó là phụ huynh trưởng trường mình mà! Chẳng phải ông ta là người tài
trợ rất nhiều cho trường mình sao! - Giáo viên trẻ nhìn ra chiếc xe
Mercedes-Benz trên sân trường đang dần lăn bánh của vị phụ huynh.
- Nhưng con gái ông ta có ý thức rất kém, hay có thái độ coi thường giáo viên và thường xuyên bỏ tiết...
- Sao lại thế! Nghe nói con bé xinh xắn và hiền lắm mà. - Một giáo viên khác cũng góp lời.
- Nó không gây chuyện gì to tác, nhưng... - Giáo viên đứng tuổi lại thở dài, bà bắt đầu kể lại.
- Ông ta nghĩ bỏ tiền ra xây sân thể dục thì con gái ông ta thích làm
gì trong giờ thể dục cũng được à! - Một thầy gáo trẻ lên tiếng.
...
Vài tiếng bàn tán về cuộc gặp gỡ vừa rồi, ai cũng rất biết ơn những gì
ông Mạnh làm cho trường, nhưng cũng không thể thông cảm cho con gái ông
mãi...
*
Đóng mạnh cửa xe, kéo hết kính lên, ôm đứa con
gái vào lòng, ông bảo lái xe đi thật nhanh đến phòng khám... Hôm nay Mi
(chính là đứa con gái của ông) lại ngồi bất thần trên lớp... Không ai
hiểu được con bé đang nghĩ gì, ngoại trừ ông và mẹ của Mi... Vừa dìu đứa
con gái xuống xe, bà Mạnh đã vội chạy ra, nhìn con mà không nói được
lời nào, nước mắt cứ thế ứa ra... Cô bé nhìn mọi người xung quanh, kể cả
ông bà Mạnh bằng ánh mắt sợ sệt, hoang mang... Làn da nhợt nhạt và dáng
người gầy yếu càng làm cho hình ảnh cô bé trở nên đáng thương đến tội
nghiệp.... Sau khi bơm vào người Mi đủ thứ hoá chất, đôi mắt cô bé đã
không còn mở to, mi mắt dần cụp xuống, chìm vào giấc ngủ dài... Lặng
nhìn con mà ông bà Mạnh lại xót xa, đã mười mấy năm nay, ông bà quen rồi
với việc hàng tuần, thậm chí là hàng ngày đưa con chạy xô qua các phòng
y tế, bệnh viện... Yêu con, bậc sinh thành làm tất cả vì sự tồn tại, vì
nụ cười của con. Nhưng khi Mi càng lớn, ông bà Mạnh lại càng trở nên lo
lắng, buồn bã. Ông không thể nói với ai, mà nói cũng không ai thông cảm
cho, rằng đứa con gái của ông đang mắc loại bệnh lạ...
Từ nhỏ
Mi đã có thể trạng yếu, rồi thường hay thấy con bé ngồi ngẩn ngơ, đôi
mắt như đang chăm chú nhưng lại không nhìn gì cả, không nghĩ gì cả,
khuôn mặt vô hồn... Một vài người hàng xóm ác miệng bảo con gái ông bị
ngớ ngẩn. Gia đình ông vốn là nhà có điều kiện, về cả quyền và tiền, năm
ấy mới hơn hai mươi tuổi nhưng ông đã nghiễm nhiên ngồi vào vị trí
trưởng phòng. Ông lập gia đình sớm bởi tình yêu từ thuở sinh viên với
bà... Hai người đang vô cùng hạnh phúc với sự ra đời của đứa con gái đầu
lòng, con bé có đôi mắt rất sáng, và khuôn mặt tròn bầu bĩnh như một
thiên thần... Dường như đời ít khi cho con người ta hạnh phúc trọn vẹn,
khi con bé lên 3, sau một lần bị đập mạnh đầu vào kệ cửa nó đã trở nên
như thế.... Hôm ấy máu từ đầu con bé làm ướt sũng cả nền đá... ai cũng
bảo con bé còn sống là may mắn lắm rồi, những tưởng cuộc sống từ đây sẽ
yên ấm. Lo lắng vì cú va đập mạnh, ông Mạnh có đưa mi đi chụp khám khắp
nơi, và kết quả nhận về làm tim ông chết nghẹn...
Cô bé bị tổn
thương nặng vùng thuỳ thái dương ở não, có thể sau này sẽ ảnh hưởng rất
lớn đến trí nhớ. Tự nhiên cô bé sẽ không nhớ gì cả, giống như một người
mới sinh ra, không biết chữ, không biết nói và không hiểu được ngôn ngữ,
dường như nhận thức tại thời điểm ấy là vùng trắng xoá... Nhưng sau một
thời gian (có thể vài giờ, cũng có thể vài ngày) cô bé lại trở lại bình
thường... Tuy nhiên lúc Mi mất trí, cách tốt nhất là nên đưa cô vào
giấc ngủ dài... Nhiều khi đang học, bệnh phát tác, đó là lí do mà người
ta bảo Mi không tôn trọng giáo viên, ngồi im lặng và hỏi gì cũng không
nói, bảo gì cũng không làm... Mỗi lần như thế ông Mạnh lại được gọi lên
trường... Rồi thì ccó thể Mi sẽ quên béng mất là mình phải đi học... Dù
có luôn dõi theo con, ông cũng chỉ dám đứng từ xa, vì nếu lại gần, con
bé sẽ trở nên hoảng loạn. Còn về sức khoé, từ ấy Mi phải sống nhờ vào
thuốc bởi những cơn đau đầu triền miên , và điều khó nói nhất là...
người ta dự đoán Mi chỉ có thể sống đến khoảng 15 tuổi... Giờ cô bé đã
gần 18 tuổi, quả là đã vượt qua giới hạn, nhưng không thể phủ nhận rằng
sức khoẻ của Mi đang ngày một yếu đi, triệu chứng bệnh cũng ngày một
nhiều hơn... Trước đây thì khoảng vài thoáng chuyện này mới lặp lại,
nhưng dạo gần đây, hầu như cứ vài ngày lại phát tác... Thương con, nhưng
ông cũng biết sự sống của con đang dần thoi thóp...
*
Ngoài những lúc phát bệnh, Mi là cô bé khá thông minh, dù không phải
thuộc loại xuất sắc... Nước da trắng nhợt nhạt và thân thể ốm yếu lại
làm cô bé hiện lên một cách nhân hậu và mong manh. Học trong một lớp
Chuyên Văn, cũng giống như bạn bè cũng trang lứa, Mi cũng tập viết vài
ba truyện ngắn, song dường như chưa có một tác phẩm nào hoàn thành...
Ông không nói cho ai biết về căn bệnh của Mi, cả cả chính bản thân nó.
Ông đã từng chuyển nhà nhiều lần vì tiếng xì xào của hàng xóm về đứa con
gái của ông, người thì bảo nó tự kỉ, người thì bảo nó ngớ ngẩn, người
thì bảo nó bị thần kinh.... Không muốn con buồn hay chịu bất cứ điều
tiếng nào trong cuộc đời ngắn ngủi, ông chỉ có thể đưa nó tránh xa những
lời nói ác độc, có ai hiểu về chứng đột nhiên mất trí của con ông... Mi
còn có hai nhóc em song sinh kém nó 5,6 tuổi, nó quý em của nó lắm,
nhưng dường như hai nhóc em cũng có thái độ gì đó xa lánh chị... Từ nhỏ
ông Mạnh đã không hay cho Mi ra ngoài, nên trong ngôi nhà sẽ có đủ thứ
mà con bé thích, Mi thích trồng xương rồng, và nó có hàng trăm loại
xương rồng khác nhau.
Có nhiều lúc Mi đã hỏi ông:
- Sao mọi người cứ nhìn con với ánh mắt lạ thế!
- ... - ông Mạnh chỉ biết nhìn con, chẳng thể nào nói ra sự thật.
- Con có cảm giác con cứ hay quên một điều gì đó. - Cô bé nghiêng đầu, nhìn ông chăm chú như muốn dò hỏi.
Đáp lại nghi vấn của con, ông chỉ lảng sang chuyện khác. Ông thường hay
vuốt tóc con, mái tóc rất mềm mại và mong manh như chính chủ nhân của
nó... Rồi mới gần đây,ông phát hiện ra con mình cũng có một mối tình học
đường cùng cậu sinh viên khoa luật... Nửa vui, nửa lại quặn lòng... Đó
là cậu trai dong dỏng cao, khuôn mặt ưa nhìn... Giả như cậu ta yêu
thương Mi thật, thì cậu sẽ đau đớn lắm nếu biết rằng con bé không thể
tồn tại trên đời này bao lâu nữa, còn nếu như cậu ta có ý định trêu đùa,
ông càng phản đối. Con gái ông phải là người không chịu bất cứ tổn
thương nào... Ông đã đôi lần gặp gỡ cậu nhóc, đe doạ có, khuyên bảo có
nhưng không thể tách rời hai đứa, cuối cùng ông đành nói là Mi có vấn đề
về thần kinh, cộng với những gì cậu ta đã được nghe về Mi, tất nhiên
cậu ta tin hoàn toàn điều đó. Quả nhiên từ ấy về sau, ông không còn thấy
cậu ta bên cạnh Mi nữa. Khi tự bản thân phải nói về con mình như thế,
ông cũng đau, cũng xót lắm. Thời gian đầu Mi cũng có âu sầu, rồi thời
gian qua, mọi chuyện cũng nguôi ngoai. Ông thì chỉ thấy thất vọng cho
thói đời, dù đạt được mục đích nhưng ông vẫn buồn, vì rằng không ai có
thể bỏ qua tất cả mà bảo vệ, yêu thương con gái ông...
*
Trong dòng suy nghĩ miên man, khói thuốc bay khét lẹt, ông lim dim đôi
mắt... Trong ông lại đang có một quyết định lớn, ông bước vào phòng chờ
bệnh, nói chuyện vời bà Mạnh....
....
- Con bé sẽ không chịu đâu! - Bà Mạnh bất ngờ.
- Nhưng nếu tiếp tục nó sẽ bị người ta gọi là con ngớ ngẩn lần nữa thôi. - Giọng ông to rồi lại trở nên nhỏ xíu.
- "Con ngớ ngẩn.... " - Bà Mạnh bịt miệng, cố không cho tiếng nấc phát
ra bên ngoài. Cụm từ ấy làm tim bà đau nhói, sao ông lại có thể nói ra
được như thế...
Ông Mạnh lại im lặng, ông không biết sẽ phải nói
với Mi như thế nào nữa. Ông biết con gái ông luôn muốn trở thành một
tiểu thuyết gia... Và nó khao khát được bước chân vào một trường đại
học... Nhưng nó sẽ không bao giờ đủ thời gian để làm việc đó, ông muốn
trong những năm tháng cuối cùng Mi sẽ thật thanh thản, yên bình. Ông
định xin cho Mi nghỉ học, ông sẽ đưa Mi đến một trang trại trồng đầy
xương rồng mà ông đã chuẩn bị để tặng cho sinh nhật lần thứ 18 của
Mi.... Ông sợ nó không thể có sinh nhật lần thứ 18....
*
Nhưng con bé nhất quyết không nghe, ánh mắt cương quyết đã làm ông mủi
lòng. Và sau đó ông lại vài lần gặp Ban Giám Hiệu về "ý thức" học của
Mi, ông đã phải làm bản cam kết vài lần, cũng đã bị doạ đuổi học Mi vài
lần. Bằng tiền cũng như các mối quan hệ của mình, ông cô hết sức để con
được thực hiện ước mơ. Mi đã tiếp tục đi học, rồi tốt nghiệp, rồi đến kì
thi mà người ta bảo là "quyết định tương lai" - thi Đại Học... Con bé
có học lực không đến nỗi kém, và nó rất có năng khiếu viết truyện. Ai
cũng nhận định thế khi đọc vài truyện ngắn viết dở của Mi. Nhưng tại sao
mà không có một truyện ngắn nào được hoàn thành? Có lẽ nó muốn tác phẩm
đầu tiên của nó đã phải hoàn hảo, một phần vì chứng đau đầu làm con bé
không thể tập trung. Môn thi thứ nhất, môn thi thứ hai trôi qua.... Nhìn
ánh mắt hài lòng của Mi, ông cũng thấy yên tâm... Nhưng rồi đến môn thứ
ba, ông ở ngoài cổng đợi mãi mà không thấy Mi ra, ông biết đã có
chuyện... Ông nhìn thấy cô bé đang ngồi yên tĩnh và ánh mắt trở nên vô
hồn... Thế là giấc mơ của Mi đã không thể thành hiện thực. Dù hai môn
kia điểm có cao thế nào cũng không thể bù trừ cho một môn được Không
điểm...
Tỉnh lại trên giường bệnh, Mi hiểu chuyện gì đã xảy ra,
nó trượt rồi... Giấc mơ kết thúc ngay từ khi nó chưa kịp bắt đầu. Không
cần ông Mạnh nói, nó cũng tự nhận thấy sức khoẻ của mình ngày càng trở
nên tồi tệ. Dạo gần đây nó thấy đầu mình đau nhức kinh khủng, rồi nó cứ
chìm vào cơn mộng mị. Trái với dự định ban đầu là nó sẽ cố gắng ôn thi
lại, nó nghe lời ông Mạnh, đi đến trang trại xương rồng. Đó là vùng đất
khá rộng, ngoài xương rồng, ở đó còn trồng rất nhiều laòi hoa khác.
Nhưng đó đều là những loài hoa có màu nhạt hoặc nhiều gai và là nhọn...
Ngày mà tập thể lớp liên hoan kết quả thi, nó đã ở trong một trang trại
mênh mông, cả gia đình nó cũng đến đấy. Nó biết bạn bè nó sau này sẽ
trở thành nhiều luật sư, nhà báo, nhà tiểu thuyết tài năng, và nó sẽ
không là gì... Đưa tay mân mê một vài chậu xương rồng, lần này nó đã rơi
nước mắt... Đứng từ xa, ông Mạnh nhìn thấy con ông trong giữa ánh nắng
như một thiên thần... "Thiên thần", ông chợt giật mình, nhìn con xót
xa... Chỗ của thiên thần không phải là ở trần gian, trước khi trở thành
một thiên thần, con người ta thường phải chịu khổ cực, thử thách ở nhân
gian...
*
Những ngày cuối cùng, ông Mạnh vẫn cố bảo vệ,
vẫn cố tạo cho con một vỏ bọc an toàn nhất... Lần cuối nhìn thấy nụ cười
mãn nguyện của Mi, là ngày cô bé chính thức trở thành một thiên thần.
Cả trang trại nhuốm màu tang thương, vài cây xương rồng bỗng dưng không
nở hoa... Hè năm ấy, kết thúc sự bao bọc, bảo vệ của ông Mạnh giành cho
con gái mình. Ngước lên nhìn bầu trời đêm, bóng tối dầy đặc, ông đang cố
tìm một vì sao mới mọc, một vì sao thể hiện cho tâm hồn con gái ông...
Nhưng không thấy, à phải rồi, nó là một thiên thần chứ không phải một vì
sao. Từ khóe mắt người đàn ông, người ta lại nhìn thấy những hàng nước
mắt... Bà Mạnh thì ngất lịm đi, dường như bà không thể đối mặt với nỗi
đau này, bà ngập chìm trong giấc ngủ nhờ những viên an thần...
Về thành phố, trở lại nhịp sống hối hả, tạm khép kín những tổn thương,
ông bà Mạnh tìm cách lảng đi sự thật, phòng của Mi vẫn giữ nguyên hiện
trạng ngày cô bé ra đi... Có nhiều người đến hỏi thăm, nhiều người xót
xa, nhiều người tỏ ra hối hận trước những ứng xử trước đây của mình...
Cả tập thể lớp năm nào chìm trong sự xót xa, những bạn nữ yếu lòng khóc
lặng đi... Hai đứa em thì cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng lén nhìn
ảnh Mi, chốc lại nức nở. Trong nhà nghi ngút hương khói, người ta nghe
rõ từng nỗi đau xé lòng. Hình ảnh Mi là cô bé mong manh vẫn mỉm cười, có
lẽ khi sống cô cũng không hề oán hận ai, và tất nhiên cô sẽ tha thứ tất
cả... Có nhiều khi người ta không đối xử tốt với nhau khi còn tồn tại,
lại cứ để nó trở thành niềm day dứt...
*
Vào một ngày
mùa đông, thời tiết gió mùa vẫn làm người ta lạnh thấu xương... Hôm nay
là sinh nhật lần thứ 18 của Mi, ngước lên nhìn lịch, ông Mạnh chợt đau
lòng... Là sinh nhật của Mi nếu nó còn...sống. Ông vào phòng con dọn lại
vài thứ đồ, chậu xương rồng mà Mi thích nhất để cạnh cửa sổ lâu rồi
không được chăm sóc vẫn đang xanh tốt... Loài xương rồng cứ luôn mạnh
mẽ, dù trong hoàn cảnh nào. Còn nhớ ngày Mi ra đi, ông nhìn thấy cô bé
ngủ gục bên chiếc máy tính chưa kịp gấp, trên màn hình vừa báo gửi đi
một email... Lặng lẽ ngồi nhìn lại những di vật của con, mắt ông lại đỏ
sọng lên. Bà Mạnh cũng bước vào, ông vội quyệt tay ngang mắt, bà gục lên
vai ông khóc một hồi. Chợt có tiếng chuông cửa, ông cố trở lại vẻ mặt
bình thường, điềm tĩnh bước ra... Ngỡ ngàng ông nhìn thấy cậu trai ngày
trước...
- Bác sẽ không đuổi cháu nữa chứ! - Người thanh niêm tay cầm một cuốn sách nhỏ nhìn ông.
Ông Mạnh chỉ khẽ lắc đầu, mời chàng trai vào nhà. Chàng trai đưa cho
ông cuốn sách trên tay, cậu nhìn cuốn sách bằng ánh mắt vô vọng, sâu
thẳm...
- Cậu Nam! Cậu có ý gì! - Ông Mạnh lưỡng lự nhìn cuốn sách.
- Bác cứ xem đi ạ! - Nam chỉ tay vào phần sát mép bìa sách...
- Đó là tác giả à! Liên quan gì đến tôi... - Rồi ông chợt ngừng lại...
đó chẳng phải là Nguyễn Hà Mi, tên con gái ông mà. Ảnh bìa là hình cô
gái đang đưa tay nâng lên một chậu xương rồng, đôi mắt xa xăm... Đó
chính là bức ảnh tự tay ông chụp...
- Không có gì nhầm lẫn đâu
ạ! Cô ấy đã gửi bản thảo tiểu thuyết "Trang trại xương rồng" này cho
cháu vào ngày ... - Nam cũng nhỏ giọng xuống... Cô ấy muốn sau khi sách
được phát hành thì cháu hãy mang đến cho bác...
- Tại sao nó gửi cho cậu? Chẳng phải cậu và nó đã.........
- Xin lỗi cháu đã nói dối bác, có thể bác không tin vào tình yêu bồng
bột tuổi học trò, nhưng sự thật cháu không thể nghe theo lời bác... Cháu
yêu cô ấy, dù có thế nào... Và chúng cháu vẫn thường xuyên liên lạc bác
ạ...
- Không! Tôi mới là người có lỗi, đáng ra tôi nên để nó
được yêu thương... - Ông Mạnh ngước lên nhìn ảnh con, con bé thì vẫn cứ
mỉm cười.
- Thời gian đầu cháu đã nghĩ mình sẽ theo cô ấy, nhưng
cháu thấy mình cần giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện này... Bây giờ
thì...... - Nói xong, Nam vội chạy đi.
Như hiểu được suy nghĩ
của chàng trai, ông Mạnh vội giữ chặt cậu lại. Một chút nữa thôi, có thể
cậu đã lao vào chiếc xe tải phía trước rồi... Đã trải qua nỗi đau mất
con, ông không muốn có thêm một gia đình chịu cảnh này... Nam còn bố mẹ,
còn cả một tương lai, sao lại mù quáng vì con gái ông mà bỏ cả cuộc
đời. Rồi thời gian qua đi, nỗi đau sẽ nhạt dần... Sẽ có ngày Nam quên đi
được những tổn thương....
Mở từng trang sách ra, đầu tiên là dòng chữ:
" Con yêu bố! Cảm ơn bố vì tất cả!"
Tiểu thuyết nói về chính cuộc đời của Mi, cô đã biết tất cả, những việc
mà ông Mạnh luôn cố gắng làm để cô không phải chịu bất cứ tổn thương
nào.... Tác phẩm kết thúc là cảnh trên vườn xương rồng, nơi cô mỉm cười
và ra đi. Cô viết cô đã được yêu thương, đã có một gia đình yên ấm, đã
kịp hiểu được một chút vị của tình yêu. Và nếu tác phẩm này được xuất
bản, nghĩa là cô đã có cả sự thành công. Cuộc sống không dài, nhưng
chuỗi ngày sống trong hạnh phúc thì đã rất dài rồi... Trong sự che chở
của bố, cô sinh ra, lớn lên và ra đi mãi mãi. Trong sự che chở của bố,
cô không phải chịu quá nhiều tổn thương... Cuối cùng cô nhắc đến Nam,
cám ơn anh đã đến và luôn ủng hộ cô... Cô mong anh sẽ hạnh phúc... Sự
thật không như những gì ta nhìn thấy, vỏ bọc yêu thương của bố đã bảo vệ
Mi suốt cuộc đời...
Gấp lại cuốn sách, lặng lẽ đặt bên cạnh cây
xương rồng... Như Mi vẫn đang còn tồn tại đâu đây. Ông Mạnh mỉm cười,
mái đầu điểm bạc nhanh chóng do sự âu sầu cũng dần tan biến. Nhịp sống
trở lại bình thường, có tổn thương thì những yêu thương càng trở nên
mãnh liệt... Với ông, Mi vẫn luôn là đứa con gái nhỏ bé, hiện hữu trong
tâm hồn ông... Còn với Nam, Mi là một người khó có thể thay thế được...
Nhưng khó... không có nghĩa là không thể.
Vào ngày đầu mới xuất
bản, tiểu thuyết này được tìm đọc khá nhiều... Sự tiếc nuối hay gợi cho
người ta cảm giác suy nghĩ miên man... Hãy sống hết mình, yêu thương hết
sức khi còn có thể. Trong cuộc sống còn nhiều những nỗi đau, không chỉ
là sinh ly - tử biệt ( nghĩa là khi sống thì phải chịu cảnh chia ly, mà
chết thì là xa cách mãi mãi)... Không thể sống mà quá nhân từ trong cuộc
sống đầy bon chen, nhưng hãy trân trọng những người mình yêu thương,
trân trọng những người yêu thương mình... Sống cho sự thứ tha...