Nơi B3 Chia Sẻ!!!

::Chào mừng bạn đến 4rum lớp mình:::
Hãy cùng mình tạo một sân chơi lành mạnh nhé :">

Join the forum, it's quick and easy

Nơi B3 Chia Sẻ!!!

::Chào mừng bạn đến 4rum lớp mình:::
Hãy cùng mình tạo một sân chơi lành mạnh nhé :">

Nơi B3 Chia Sẻ!!!

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Nơi B3 Chia Sẻ!!!

Nào cùng hòa nhịp nhé, cùng nhau xây dựng sân chơi cho lớp mình nào:)


2 posters

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Admin
    Admin
    Admin
    Admin


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 112
    Join date : 16/09/2011
    Age : 28
    Đến từ : Lớp b3

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by Admin Sat Sep 17, 2011 11:02 pm

    Câu chuyện thứ nhất

    Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy
    đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét
    người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về
    sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu

    được từ trong rừng lại có người ghét cậu.

    Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét
    thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại:
    "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là
    định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận

    điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù
    ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.


    -----------------

    Câu chuyện thứ 2

    Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người
    bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với
    cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn
    đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị
    bò phía bên dưới cầu.

    Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài
    những chiếc áo bông dầy đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình
    đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một
    miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

    Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết
    máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới.
    Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhó xíu đói lả nhưng
    vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.

    Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể
    lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày Lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần
    thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo
    mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và
    khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhin sững sờ khi cậu bé
    lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

    - Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả, bà mẹ nuôi nghĩ, cậu sẽ lạnh cóng!

    Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đang run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo
    cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ
    đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?"

    Và cậu bé òa lên nức nở...

    ----------------

    Câu chuyện thứ 3


    Suốt thời gian thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do
    chính, có lẽ, vì bà chỉ có một con mắt. Bà là lý do để bạn bè trong lớp chế
    giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến
    trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi?
    Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau,
    một trong những đứa bạn học trong lớp la lên:" Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có
    một mắt! ".

    Tôi xấu hổ, chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi muốn bà biến khỏi cuộc đời tôi.
    Ngày hôm đó, đi học về, tôi nói thẳng: " Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười ".
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy,
    lòng tôi tràn đầy sự giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn
    thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành
    thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được học bổng để đi Singapore.

    Nhiều năm sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con
    nhà gia thế và danh giá. Tôi giấu nàng về bà mẹ của mình. Tôi nói mình mồ côi từ
    nhỏ. Tôi rất hài lòng với cuộc sống, vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có
    được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gửi một ít
    về biếu bà, tự nhủ như thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì
    với tôi.

    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí
    bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy bà già trông có vẻ lam lũ đứng
    trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa
    lo vợ tôi biết chuyện, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi
    đây ngay! " Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: " Ô xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! " và lặng
    lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong một khoảng thời gian dài. Hồi
    nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng
    cuộc sống đang có của con hay sao?

    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp của trường cũ gửi đến tận nhà, tôi nói
    dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò
    mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng, mẹ tôi đã mất vài ngày
    trước đó. Do không có thân nhân, Sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ
    để lại cho tôi:

    " Con yêu quý !

    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ
    và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham
    dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ
    ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.


    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt.
    Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con, một
    con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho
    con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên
    người, mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế
    giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ...

    Mẹ yêu con lắm, Mẹ của con

    Câu chuyện thứ 4

    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể


    hả con?"

    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người


    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất


    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục


    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."

    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi


    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học


    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn


    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."

    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ


    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của


    mẹ."

    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì

    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng

    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm

    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.

    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.

    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố


    khóc như tôi.

    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời

    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ


    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.

    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,


    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."

    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"

    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa


    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc


    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để

    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."

    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải

    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.

    Câu chuyện thứ 6

    Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.

    Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên

    bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề

    ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo

    lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi

    mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.

    Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp

    tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu

    hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được

    mẹ mình nói chuyện với cô giáo.

    "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.

    Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.


    Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là

    tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống


    người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng


    thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con

    tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không

    chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều

    mình đã làm."

    Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng

    tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành

    cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty Re: [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by phu.95 Sun Sep 18, 2011 10:06 am

    Túi gạo của mẹ
    Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường
    như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp
    sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu
    họ. Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho
    người chồng, người cha vắn số.

    Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây
    giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ
    gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con
    chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai
    hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn
    lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.

    Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành
    phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi
    giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn
    bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia
    đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến
    chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ
    học:

    - Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ.Đi học, tiền đâu
    mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo
    nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.

    - Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ.
    Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận
    tâm.

    Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì
    không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi
    nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má,
    cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai
    mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…

    Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…

    Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân
    cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn
    nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem
    nép đi vào.

    Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói:

    -Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.

    Chị cẩn thận tháo túi.

    Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng:

    -Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh
    cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo
    của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc
    xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này,
    chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. - Thầy vừa nói vừa lắc đầu.

    -Nhận vào. - Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh.

    Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:

    -Tôi có 5 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?

    -Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước. - Thầy nói và vẫn không
    ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt
    đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy
    rồi lại bước thấp bước cao ra về.

    ~*~

    Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo
    ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm:

    - Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo
    gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như
    thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị
    nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm
    chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?

    - Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế! Người phụ nữ bối rối.

    - Thật buồn cười cái nhà chị này! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng
    đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và
    vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.

    Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí
    cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu
    xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.

    ~*~

    Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi
    xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ.
    Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.

    Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in
    hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ
    ấy nhớ:

    - Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị
    nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi.
    Tôi không nhận !

    Người mẹ thả phịch bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau
    khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai
    hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam
    chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực
    bất tòng tâm.


    Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế.

    Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại

    - Thưa với thầy, gạo này là do tôi... tôi đi ăn xin, gom góp lại bao
    ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm
    ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp
    mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để
    con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có
    hai mẹ con, cha cháu mất sớm... Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho.
    Không nộp gạo, con tôi thất học mất !

    Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm
    làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn.
    Chị đi khắp hang cùng, ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới
    âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.

    Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ :

    - Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ! chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã
    có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với
    trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ
    trợ cho học sinh vượt khó.

    Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:

    - Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng
    tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng
    cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm
    cho.

    Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về.

    Lòng thầy xót xa.


    Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám
    hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học
    phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài
    ra, học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của
    trường.

    Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của
    trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của thủ đô. Trong
    buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu
    tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng.

    Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì
    được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dễ
    dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc, không hiểu bên trong ấy chứa thứ
    gì.

    Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài.

    Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng
    phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với
    đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.

    Thầy nói:

    - Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu
    con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua
    nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.

    Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn
    mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu tùng
    bước khó nhọc bước lên sân khấu.

    Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu
    không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ
    thân yêu của cậu.

    - Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú
    nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng
    mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô
    bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng
    vô cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các
    em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người
    và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những
    người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con
    em…

    Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù
    đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả, mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó,
    gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm
    hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái
    nhìn trìu mến.

    Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run
    vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn
    giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con
    trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.

    Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:

    - Mẹ ơi ! Mẹ của con…
    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Trans
    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty Re: [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by phu.95 Sun Sep 18, 2011 10:11 am

    Suy nghĩ về mẹ
    - Khi bạn được sinh ra, mẹ ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào ầm ĩ lên.

    - Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm.

    - Khi bạn 2 tuổi, mẹ dạy bạn tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy biến đi khi mẹ gọi.

    - Khi bạn 3 tuổi, mẹ nấu cho bạn ăn ngon. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bỏ thừa thức ăn.

    - Khi bạn 4 tuổi, mẹ mua bút chì màu cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên tường.

    - Khi bạn 5 tuổi, mẹ cho bạn ăn mặc đẹp vào những ngày lễ. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay vào vũng bùn.

    - Khi bạn 6 tuổi, mẹ đưa bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách kêu ầm ĩ lên "Con không đi học đâu"

    - Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua bóng cho bạn chơi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đá nó vào cửa nhà hàng xóm.

    - Khi bạn 8 tuổi, mẹ mua kem cho bạn ăn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách làm rơi đầy kem ra ngoài.

    - Khi bạn 9 tuổi, mẹ mua đàn cho bạn tập. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ thèm động đến.

    - Khi bạn 10 tuổi, mẹ chở bạn đi khắp nơi, từ trường học đến những
    buổi sinh nhật ở nhà bạn bè. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay xuống xe
    khi đến nơi, chẳng thèm quay lại chào mẹ.

    - Khi bạn 11 tuổi, mẹ đưa bạn và bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi ngồi cách xa khỏi mẹ.

    - Khi bạn 12 tuổi, mẹ nói bạn không được xem một số chương trình và
    một số báo. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chờ mẹ ra khỏi nhà là xem.

    - Khi bạn 13 tuổi, mẹ khuyên bạn cắt tóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng mẹ chẳng có con mắt thẩm mỹ.

    - Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn tiền đi nghỉ mát với bạn bè một tuần. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng thèm gọi điện về nhà một lần.

    - Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và mong bạn ra đón. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách ngồi trong phòng mình và khóa cửa.

    - Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn đi xe máy. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lấy xe đi lúc nào bạn muốn.

    - Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang chờ một cú điện thoại quan trọng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói chuyện điện thoại suốt tối.

    - Khi bạn 18 tuổi, mẹ khóc khi bạn tốt nghiệp trung học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đi liên hoan với bạn bè đến tận tối khuya.

    - Khi bạn 19 tuổi , mẹ cho bạn đi học đại học, chở bạn đến trường,
    cầm túi xách cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hỏi mẹ đi về ngay từ xa
    cổng trường để khỏi xấu hổ với lũ bạn.

    - Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn đã có bạn trai/bạn gái chưa? Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Không phải việc của mẹ"

    - Khi bạn 21 tuổi, mẹ khuyên bạn về nghề nghiệp tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Con chẳng muốn như mẹ"

    - Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn khi bạn tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đề nghị mẹ cho đi du lịch thật xa.

    - Khi bạn 23 tuổi, mẹ tặng bạn nhiều thứ cho căn hộ bạn mới thuê ở
    riêng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo bạn bè là trông thế thật xấu.

    - Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp người yêu của bạn và hỏi về kế hoạch của 2 người. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách rên lên "Thôi đi mẹ"

    - Khi bạn 25 tuổi, mẹ giúp bạn làm lễ kết hôn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chuyển nhà đi thật xa"

    - Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi điện và khuyên bạn về việc nuôi dạy con cái. Bạn cảm ơn mẹ và nói "Bây giờ mọi thứ khác rồi mẹ ơi"

    - Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện nhắc về sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói "Con bận lắm"

    - Khi bạn 50 tuổi, mẹ ốm và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách
    đọc sách về việc bố mẹ trở thành gánh nặng của con cái như thế nào.

    * Rồi một ngày, mẹ mất.

    Tất cả những gì bạn chưa bao giờ làm, bây giờ trôi vụt qua trước mắt bạn như một tia sét.

    Chẳng có gì có thể thay thế được mẹ. Dù có những khi mẹ chẳng phải là
    người bạn tốt nhất. Có khi mẹ bất đồng với bạn, nhưng mẹ vẫn là mẹ của
    bạn. Mẹ luôn ở bên cạnh, lắng nghe những nỗi buồn, những lo lắng của
    bạn. Bạn hãy tự hỏi mình xem, bạn đã dành đủ thời gian cho mẹ chưa?.....




    KHI CÓ MẸ BÊN ĐỜI
    Trần Hồng Giang

    Sài Gòn chiều ấy mưa rất to. Tôi đang đứng trú mưa dưới mái hiên trước
    ngôi nhà sang trọng ở một góc phố thì bỗng nghe vọng ra từ trong nhà
    giọng của một bé gái:

    - Mẹ ơi, con không thích trời mưa đâu! Trời mưa con không ra ngoài đi chơi được, buồn lắm!

    Rồi có tiếng người mẹ nựng con:

    - Ơ, con ngoan chịu khó ngồi chơi đi! Để rồi má sẽ lấy roi phạt ông trời nha!

    Tôi bật cười vì thấy câu chuyện của hai mẹ con nhà nọ thật ngộ nghĩnh.
    Chợt có một bàn tay khẽ níu lấy áo tôi giật giật. Ngoái lại, tôi thấy
    một cậu bé chừng 8-9 tuổi, xách một bộ đồ nghề đánh giày cũng đang đứng
    nép sau lưng tôi trú mưa từ lúc nào. Đôi mắt cậu trong veo, mở to nhìn
    tôi ngập ngừng rồi cất giọng hồn nhiên:

    - Chú ơi! Cô ấy đánh đòn được ông trời thiệt hả chú?

    Bất ngờ trước câu hỏi của cậu bé nhưng rồi tôi hiểu ra. Tôi muốn hỏi
    lại cậu bé rằng: “Cháu không còn mẹ phải không?”, nhưng cổ họng tôi ứ
    nghẹn…



    Mẹ & con


    Con lên ba, chơi bên nhà
    dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con
    chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi.
    Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo
    loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
    Con lớn, mẹ bỗng bị chứng
    điếc đột ngột. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo:
    Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc



    Sinh nhật con

    Sinh nhật con vào ngày 15 tháng 9. Con từng trách mẹ:
    - Tại sao mẹ không canh chừng sinh con vào ngày nào đẹp hay ý nghĩa một chút?
    Mẹ trả lời ngay:
    - Số 9 là số đẹp, mẹ lại sinh con vào đúng ngày 15 là giữa tháng, thế cũng là đẹp rồi.
    Con thấy có lý, chấp nhận lời giải thích đó.
    Vài năm sau, chợt nghĩ nếu có lúc con của con hỏi lại câu đó, con sẽ trả lời thế này:
    - Ngày con ra đời là ngày đẹp nhất và ý nghĩa nhất đời mẹ.



    Định mệnh

    Ngoại bệnh.
    Trong nhà nhiều
    người lắm, giọng đọc kinh cứ rì rầm. Ngoại bảo nó đến ngồi bên. Bàn tay
    bé xíu của nó cầm bàn tay chai sần của ngoại lắc lắc, rồi thiếp đi lúc
    nào không biết. Khi tỉnh dậy, nó thảng thốt:
    -Ngoại ơi!

    Gần hai mươi năm sau, như định mệnh, mẹ cũng bị ung thư như ngoại.
    Nó cầm bàn tay gầy gò của mẹ:
    -Mẹ ơi, con không ngủ quên đâu!



    Tiếc nuối


    Mẹ bị bệnh nan y. Tối hôm ấy, mẹ nắm tay tôi:
    - Con gái mẹ xinh quá! Mười tám rồi còn gì?!
    Rồi mẹ nhìn tôi thở dài:
    - Con gầy quá. Học thi vất vả lắm phải không? Nói chuyện cho mẹ nghe đi! Nhưng thôi, con phải giữ gìn sức khỏe, đi ngủ đi!
    Mẹ ra đi lúc đêm tàn. Trên trời chỉ còn một ngôi sao lặn muộn, chờ rước linh hồn mẹ về trời.
    Suốt hai chục năm sau, lòng tôi luôn tiếc nuối: đêm ấy, sao tôi không thức chuyện trò với mẹ suốt đêm.

    Lý Do

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ 10yqv6r


    Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét:

    - Bạn anh đấy à! Xấu quá...

    Anh không nói gì, nhét vội tấm ảnh vào ví và ra về với dáng điệu buồn bã.

    Mười ngày, hai mươi ngày và cả tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó
    chẳng hiểu lý do gì? Giận anh nhưng nhớ anh. Nó quyết định tìm đến nhà
    anh.

    Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật mình vì tấm ảnh thân thuộc kia nằm
    ngay trên bàn thờ với khói hương nghi ngút. Nó như hiểu ra vì sao anh
    không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc vì ân hận.

    Bức tranh

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ 1300182555_me_gia


    Đêm. Dưới trời sương. Hai mẹ con nhìn trăng tròn treo trên những ngọn
    dừa và mái ngói ngủ yên. Người mẹ mơ có một mái ấm. Đứa con ước với
    được vầng trăng.

    Mười năm.

    Đứa con đã chạm tới đỉnh cao và nghĩ về tổ ấm.

    Người mẹ một mình nhìn trăng qua lỗ hổng mái nhà.

    Vầng trăng khuyết đi một nửa…
    Admin
    Admin
    Admin
    Admin


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 112
    Join date : 16/09/2011
    Age : 28
    Đến từ : Lớp b3

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty Re: [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by Admin Sun Sep 18, 2011 11:39 am

    hay lắm rất sinh động đã hình cỏn âm Very Happy
    Anonymous
    Khách vi
    Khách viếng thăm


    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty Re: [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by Khách vi Sun Sep 18, 2011 5:00 pm

    3. Con cảm ơn mẹ


    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ luôn ở đó.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ là người bạn đầu tiên của con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã hát cho con nghe thủa con còn trong bụng mẹ.
    Con cảm ơn mẹ... vì bài hát sinh nhật mẹ hát tặng con, dẫu con bối rối không hiểu sao nước mắt mẹ tuôi rơi khi mẹ hát.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn ôm chặt con, chúc con ngủ thật ngon.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã cho con uống dòng sữa ngọt ngào nhất thế giới.
    Con cảm ơn mẹ... vì tình yêu trọn vẹn và tinh khiết mà con sẽ không bao giờ nhận được từ ai khác.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ ru con ngủ bằng những câu chuyện cổ tích hàng đêm.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ kể con nghe truyền thuyết chị Hằng, chú Cuội ở trên cung trăng.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã nhằn chuối mớm cho con ăn và nói: "Măm măm...", rồi dỗ dành: "Ngon không?"
    Con cảm ơn mẹ... dẫu bận rộn, mẹ vẫn dành thơìi gian để chơi với con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ cho phép con được tự tắm một mình, con thích lắm. (Với điều kiện mẹ phải luôn ở bên ngó chừng).
    Con cảm ơn mẹ... mẹ khong bao giờ để dầu gội đầu rơi vào mắt con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã cắt móng tay cho con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy cho con cách dùng thìa và không rầy la khi con làm bẩn sàn.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã thêu tên con lên chiếc áo đến trường.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ mua cho con chiếc cặp sách mới tinh.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã ở đó khi lần đầu tiên trên biển, con bơi.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ bỏ việc để cùng con đi học buổi đầu tiên.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã ở đó, nhất quyết bảo rằng con đẹp đẽ biết bao dẫu rằng trong xã hội này con chẳng bằng ai.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dẫn dắt con nhìn ra thế giới, ngay cả khi mắt con nhắm.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã dạy con bài học về lòng dũng cảm và không cần phải núp bóng bất cứ ai.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ cho phép con phát huy mọi tiềm năng có trong con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy con học cách mỉm cười khi thất bại.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ giúp con nhận ra rằng biết tha thứ là vô cùng quan trọng.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã làm con hiểu được không phải lúc nào nước mắt cũng là hiện thân của sự mềm yếu.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn bắt con phải nhớ nói lời "Cảm ơn", "Xin lỗi".
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã không ngừng nhắc nhở con rằng đôi khi im lặng là vàng.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy cho con biết những lời tán dương và những chuyện tầm phào chỉ là bề nổi hời hợt.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn tin rằng tiếng cười của con góp thêm niềm vui cho thế gian.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ chỉ cho con thấy cuộc sống vô giá trị là sống mà không có phương hướng.
    Con cảm ơn mẹ...mẹ giúp con hiểu nóng giận là vô ích.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy con biết bỏ qua những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ bảo ban con rằng trước khi tin tưởng điều gì thì phải nghĩ suy cân nhắc.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ nới với con chẳng có gì quá tốt hay quá xấu, quá hay hoặc quá dở.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ giúp con hiểu thêm rằng cuộc đời này đầy ắp những trở ngại và con đừng sợ đối mặt với điều đó.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã dạy con biết suy nghĩ lạc quan và nói những lời dịu dàng.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy cho con biết mỉm cười từ trong lòng.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy con rằng nếu con không chịu đương đầu với nỗi bất hạnh, con sẽ không bao giờ hiểu được niềm hạnh phúc thực sự.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ cho con bài học về lòng khiêm tốn.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ cho phép con lừa dối khát vọng của riêng mình.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ không ngừng nhắc nhở con rằng sự tự ấm ảnh không hề giống với sự tự nhận thức.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã khiến con hiểu một tin đồn chỉ luốn là tin đồn và giá trị của nó không có gì khác hơn là một tin đồn.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã kịp thời ngăn lời con khi con nói mà chưa suy nghĩ.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ dạy con làm việc nhanh con và không bao giờ bỏ phí thời gian vô ích.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã đặt ra những nguyên tắc sống cơ bản mà con vẫn luôn nhớ và tuân theo đến tận bây giờ.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã cho phép con được linh hoạt trong cách sống.
    Con cảm ơn mẹ... khi con chưa về đến nhà, mẹ vẫn thức chờ con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ ép con trở thành bất cwú ai khác mà không phải chính con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn sẵn sàng nói lời "xin lỗi" với con dù rằng dường như điều đó không cần thiết nữa bởi con đã học được ở mẹ phẩm chất tốt đẹp của việc biết nói lời xin lỗi khi sai.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã xây đắp bầu không khí sống động đằm thắm trong gia đình mình.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ ngợi khen con và ủng hộ những thói quen tốt của con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn yêu thương con và yêu vô điều kiện.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ bỏ rơi con dù cho sâu thẳm trong lòng mẹ đau đớn biết bao.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ là mẫu người tuyệt vời nhất trong cuộc đời con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã tha thứ những lỗi tày đình của con, không cần biết mọi người có tán thành hay không.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã chấn chỉnh con mỗi khi con sắp làm đièu gì sai.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã tranh luận với con mỗi khi con có những quyết định trọng đại trong cuộc sống.
    Con cảm ơn mẹ... vì đã tin tưởng con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã lắng nghe con khi con chọn lựa theo ý của riêng con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã biểu lộ niềm cảm kích của mẹ khi con thành công.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã không đứng về phía con khi con sai.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ luôn giữ lời hứa với con và chỉ cho con biết giữ lời hứa là quan trọng dường nào.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn quan tâm đến những hoạt động mà con tham gia ở trường.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã cho con những lời khuyên chân thành thẳng thắn để dẫn đường cho con thấy thế giới này là gì và như thế nào.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ bảo cho con biết rằng con nên nhìn thế giới từ những góc độ khác nhau để có thể thấy và hiểu được nó ít ra là trong phạm vi nò mà con có thể sống hạnh phúc.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã cho con bầu không khí tự do.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã mong đợi những điều đẹp đẽ nhất ngoài sức của con dù mẹ hiểu rõ thực lực của con như thế nào.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã luôn bình tĩnh khi con rối tung lên.
    Con cảm ơn mẹ... chỉ với những thông điệp ngắn gọn mẹ vẫn chuyển tải được hết những gì mẹ thật sự muốn nói với con.
    Con cảm ơn mẹ... đã luôn dạy con rằng phần thưởng xứng đáng sẽ chỉ dành cho những ai luôn nỗ lực không ngừng.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã mặ bộ váy đẹp nhất trong lễ tốt nghiệp của con.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn dạy con biết yêu thương những con thú nuôi và động vật hoang dã.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã cùng con đi dạo trong vườn và bảo con lặp đi lặ lại theo mẹ: "Cây". Rồi giải thích cho con hiểu cây quan trọng như thế nào đối với thế giới này.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ luôn nói với con rằng "mẹ yêu con nhất trần đời"
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ mãi nói với con rằng tinh fyêu của mẹ lớn hơn bầu trời và cánh tay dang rộng, bởi giờ đây con hiểu rằng những thứ đó là không có giới hạn.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ đói khi con chưa no.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ không bao giờ lạnh khi con chưa ấm.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn ủng hộ con làm những điều mà con lựa chọn.
    Con cảm ơn mẹ... không bao giờ mẹ quay lưng lại với con.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã thuyết phục con rằng có thể con không phải là người tuyệt vời nhất nhưng dù gì đi nữa con sẽ luôn nhận được tình yêu mà con có được.
    Con cảm ơn mẹ... vì ngàn lần mẹ bảo con rằng được có con ở bên là mẹ hạnh phúc nhất.
    Con cảm ơn mẹ... ấm áp biết bao khi mẹ vẫn mỉm cười lẫn với nước mắt rơi lúc con gặp thất bại.
    Con cảm ơn mẹ... vì ánh mắt an ủi.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã bảo con rằng mẹ sẽ yêu người con yêu nhiều như con yêu.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã chỉ cho con thấy rằng tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn nói rằng con là người duy nhất có thể điều khiển cuộc sống của riêng mình.
    Con cảm ơn mẹ... mẹ đã dạy con tránh xa thói ích kỉ và chỉ cho con thấy hậu quả của nó khủng khiếp đến chừng nào.
    Con cảm ơn mẹ... vì lời khuyên quí báu mà con luôn ghi nhớ - rằng nếu con không chịu đi bước thứ nhất, thì sẽ không hề có bước thứ hai và sẽ không có bất cứ thành công nào.
    Con cảm ơn mẹ... vì hết lần này đến lần khác mẹ tha thứ cho con.
    Con cảm ơn mẹ... vì trên gương mặt mẹ luôn ánh lên niềm tự hào về con.
    Con cảm ơn mẹ... vì cuộc sống mẹ trao cho con. Suốt cuộc đời này, con nguyện không bao giờ làm mẹ thất vọng.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ cho con hiểu rằng có những lúc cần phái biết kiềm chế.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã dạy con luyện tập cách kiểm soát suy nghĩ.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã dạy con cách điều chỉnh một thói quen.
    Con cảm ơn mẹ... vì đã cho con biết làm cách nào con có thể nhận biết cảm xúc của mình và đừng quá âu lo.
    Con cảm ơn mẹ... vì mẹ đã chỉ cho con cách thư giãn và hiểu được những nguyên tắc cơ bản của sự tự hiểu biết.
    Con cảm ơn mẹ...
    Con muốn lấy đi nỗi ưu tư vương trong mắt mẹ.
    Con muốn mẹ cảm thấy mệt khi mẹ mệt.
    Từ giờ trở đi mẹ hãy để con làm tất cả mọi điều khiến cho mẹ hạnh phúc.
    Con muốn mẹ được nghỉ ngơi để con chăm sóc cho mẹ.
    Dẫu có vạn lời tán tụng dẫu có trăm lần hy lễ cũng không sánh bằng hải hà của Mẹ, Mẹ ơi!
    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty Re: [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by phu.95 Sun Sep 18, 2011 10:46 pm

    câu thơ dán trên tường viện dưỡng lão:)

    Con ơi! Khi con còn thơ dại,

    Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,

    Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm,

    Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi,

    Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau

    Làm mẹ nhớ thương da diết,

    Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời

    Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,

    Cho mẹ suy nghĩ thêm...

    Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,

    Mẹ cũng quên...

    Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,

    Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?

    Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp

    Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu?

    Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng

    Ngâm nga những khúc ru con thời con bé

    Xin con tha thứ cho mẹ

    Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!

    Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

    Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,

    Ăn cơm vãi đầy vạt áo,

    Chải đầu tay bần bật run,

    Đừng giục giã mẹ,

    Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,

    Mẹ chỉ cần có con ở bên

    Mẹ đủ ấm.

    Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước

    Mẹ xin con nắm tay mẹ,

    Dìu mẹ, chậm thôi

    Như năm đó,

    Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.

    Sponsored content


    [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ Empty Re: [Sưu tầm] Những câu chuyện cảm động về Mẹ

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Sat Apr 27, 2024 9:42 pm