Nơi B3 Chia Sẻ!!!

::Chào mừng bạn đến 4rum lớp mình:::
Hãy cùng mình tạo một sân chơi lành mạnh nhé :">

Join the forum, it's quick and easy

Nơi B3 Chia Sẻ!!!

::Chào mừng bạn đến 4rum lớp mình:::
Hãy cùng mình tạo một sân chơi lành mạnh nhé :">

Nơi B3 Chia Sẻ!!!

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Nơi B3 Chia Sẻ!!!

Nào cùng hòa nhịp nhé, cùng nhau xây dựng sân chơi cho lớp mình nào:)


2 posters

    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !! Empty [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    Bài gửi by phu.95 Sat Sep 24, 2011 3:54 pm

    Bà Nội Nhát Gan Lắm !
    Buổi chiều,bà nội đón cháu Lệ đi học về.Tối đến Lệ mách ông:
    -Ông ơi,bà nội nhát gan lắm ông ạ!
    Nghe vậy,ông nội ngạc nhiên hỏi:
    -Sao cháu biết?
    Lấy giọng rắn hỏi.Lệ kể:"cứ mỗi lần vượt qua đường cái,bà lại phải nắm chặt lấy tay cháu thế này,ông ạ".

    Phấn Son

    tg:Nguyễn Hồng Ân
    Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
    Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh".
    Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không..."
    Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.

    Chân quê

    Lê Đoàn

    Chị Hai lên thành phố học, được gần năm. Tết chị về. Cả nhà vui lắm. Cu Tí, cái Na tròn xoe mắt nhìn chị rồi rụt rè sờ lên bộ đồ chị đang mặc.

    Bữa cơm ngon hơn. Chị kể chuyện thật nhiều. "Ở thành phố thích thật", cái Na nói. Chợt cu Tí giật giật áo mẹ: "Chị Hai không bắt chước được giọng mình nữa, mẹ ơi".

    Giỗ ông

    Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn chòi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha hương.

    Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm: nhão như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư. Con em mếu máo: em nấu để... giỗ ông.

    VỢ CHỒNG

    Mỗi lần du lịch, anh vẫn bật cười vì tính nhát gan của chị. Xe qua đèo: sợ. Lên núi cao: sợ. Biển sóng lớn: sợ. Những lúc ấy, anh lại ôm lấy chị, vỗ về:

    - Đừng sợ, có anh đây. Em hãy can đảm lên nào !

    Công ty phá sản. Từ cương vị gián đốc, anh quay về với hai bàn tay trắng. Anh hốc hác, suy sụp. Chị dịu dàng ôm anh vào lòng, xoa xoa mái tóc:

    - Đừng tuyệt vọng, anh còn có em mà. Hãy can đảm nhé anh !


    MỒ CÔI

    Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm:

    - Giá như mẹ đừng "đi xa", thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh.

    Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói:

    - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con.

    Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà lại có thêm người đỡ vắng lạnh.

    Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ:

    - Giá như đừng có dì nhỉ thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên…

    GIÁ MÀ


    Hễ nhà có dịp dự đám, nó thường vòi vĩnh xin theo. Thấy nhà bạn có giỗ vui vầy, nó thắc mắc với bà: "Sao nhà mình không có giỗ như nhà người ta hả nội?". Nội mỉm cười rồi cốc vào đầu nó: "Khi nào bà mất thì cháu sẽ được ăn giỗ, cháu có vui không?". Nó giật mình, thàng thốt .

    Bây giờ nhà nó cũng có giỗ. Mọi người xúm xít quây quần. Riêng nó thấy buồn, ray rứt. Giá mà nó được gặp lại bà, dù chỉ một lần, bà ơi!

    MỘT BUỔI SÁNG


    Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn: - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về.

    Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống.

    Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả: - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?

    Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau.

    ANH ...

    Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng " sanh ra.. giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…"

    Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!

    Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, " Út ráng học ngoan…"

    Miệt mài 4 năm DH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…

    Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, " Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…"

    Anh ơi… ôi, người anh của Út…!


    Bài học về lòng biết ơn

    Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này:

    Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.

    Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: "Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?". "50 xu", cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: "Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?". "35 xu", người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.

    Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.


    Đôi tai của tâm hồn
    Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.
    Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát ? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao ? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.
    "Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.
    Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
    Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
    "Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?
    avatar
    ĐYNNO.1
    Moderators
    Moderators


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 131
    Join date : 17/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : HCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !! Empty Re: [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    Bài gửi by ĐYNNO.1 Fri Sep 30, 2011 7:52 am

    đọc câu chuyện thứ 2 thấy thương mẹ.Crying or Very sad
    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !! Empty Re: [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    Bài gửi by phu.95 Tue Oct 04, 2011 3:30 pm

    Tình yêu
    C
    on gái
    đang yêu. Đi thì thôi,về nhà là sà vào lòng mẹ tâm sự. Người yêu tặng
    chiếc nhẫn có khắc tên, bảo đeo làm tin... Con gái như đang trên mây. Mẹ
    bảo :"Thời ba mẹ yêu không ồn ào lắm!...". Con gái cười:Thời con khác
    chứ!".

    ...Rồi con gái chia tay
    người yêu. Chiếc nhẫn đeo vào dễ nhưng tháo ra thì khó.Hì hục cả buổi
    với chậu nước pha xà phòng, ngón tay rướm máu, con gái gụ vào lòng
    mẹ:"Con ước gì đc tình yêu như thời của ba mẹ!".


    2 lần chờ


    Mẹ trách: "Con trai lớn chẳng chịu lấy vợ, đến bao giờ mẹ mới có dâu?"
    Hai đứa học chung ngành sư phạm, tôi ra trường trước. Tiễn tôi về quê công tác, em khóc bảo tôi hứa phải chờ nhau.
    Ngày em ra trường niềm vui không kể xiết. Lần gặp ấy tôi ngỏ lời cầu hôn

    Em nói: "Chi mà vội"
    Hai năm sau em báo lấy chồng, khuyên tôi đừng buồn


    Mẹ lại hối:"Con trai lớn chẵng chịu lấy vợ,đến bao giờ mẹ mới có dâu?

    Nhưng mẹ đâu biết đã 2 lần tôi tin một người con gái.


    Chị ơi !!
    Ngày xưa, bố mẹ đi làm từ sáng đến tối mịt mới về. Chị phải chăm sóc em
    thay mẹ. Trưa, dắt em đi học, trời nắng. Chiều, trời bất chợt đổ mưa.
    Chị mượn được một cái áo mưa nhường em mặc.
    Mẹ về, thấy chị ướt như chuột lột, ngỡ chị tắm mưa, đánh đòn.
    Bây
    giờ, em xa chị. Chiều nay, trời cũng bất chợt đổ mưa, em co ro tránh
    mưa dưới mái phố, có ai nhường áo cho em mặc như chị ngày xưa không? Chị
    ơi!


    chuyện trong lớp

    Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
    Cuối buổi học.
    - Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
    - Hát đi cô.
    Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".
    - Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...
    Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
    - Tao không có ba mẹ thì chào ai?
    - ...
    Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !! Empty Re: [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    Bài gửi by phu.95 Fri Nov 04, 2011 7:35 am

    Lúc
    bé ,con gái luôn ngồi sau xe để ba chở đi học ,đi chơi .Vòng tay ôm
    chặt lấy ba con gái thì thầm :"Ba ơi,mai mốt lớn lên biết chạy xe ,con
    lại chở ba đi chơi ba nhé ".

    Rồi con gái lớn phải đi học xa nhà ,lời hứa ngày xưa gác lại. Đến khi
    ra trường ,con gái có dược việc làm và mua được chiếc xe cho riêng mình
    thì ba đã không còn...

    Nhiều lúc đang chạy xe ngoài đường, con gái chợt khóc "Ba ơi ,
    ôm chặt lấy con ba nhé "...






    [size=9]3 tuổi : "Con yêu mẹ ,mẹ ơi".
    10 tuổi : "Vâng , gì cũng được" .
    16 tuổi : "Mẹ mình thật là lắm chuyện" .
    18 tuổi : "Tôi muốn rời khỏi căn nhà này!" .
    25 tuổi : "Mẹ ơi ,mẹ nói đúng..." .
    30 tuổi : "Con muốn về nhà với mẹ" .
    50 tuổi : "Mẹ ơi , đừng bỏ con" .
    70 tuổi : "Giờ đây tôi sẽ từ bỏ TẤT
    CẢ để có mẹ ở bên cạnh" ...
    Bạn chỉ 1 người Mẹ mà thôi .
    [/size]
    phu.95
    phu.95
    ::Lớp Trưởng::
    ::Lớp Trưởng::


    Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 409
    Join date : 16/09/2011
    Age : 29
    Đến từ : TPHCM

    Tài sản
    Huy Chương::
    Pet:
    Đồ Chơi:

    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !! Empty Re: [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    Bài gửi by phu.95 Thu Nov 24, 2011 7:57 pm

    đọc và suy ngẫm

    Người con không có khả năng nuôi mẹ già, liền quyết định cõng mẹ bỏ lên núi.
    Đêm tối, người con nói rằng cõng mẹ lên núi dạo, bà mẹ lấy hết sức mình đèo lên vai con.
    Trên đường đi anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống.

    Bỗng anh ta nhìn trên vai mình, thấy mẹ đang cố giấu những hạt đậu rãi
    suốt đoạn đường đi, anh ta tức giận hỏi mẹ : "Mẹ rãi đậu làm gì thế ? "

    Kết quả câu trả lời của mẹ đã khiến anh ta bật khóc :
    "Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ lạc đường".

    Sponsored content


    [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !! Empty Re: [sưu tầm]truyện ngắn ..hay !!

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Fri Apr 26, 2024 5:51 pm