Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá
lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó chỉ biết dạo chơi ở những
nơi đáy biển sâu nhất, lạnh nhất, những âm thanh vắng lạnh vang lên,
từng giọt từng giọt khi nó thở ra bọt khí…
Có
một ngày, thấy chán ngán thứ nước lạnh lẽo này, nó đã bơi về phía
thượng nguồn. Khi nhô đầu lên mặt nước, nó nhìn thấy mặt trời ấm áp, thế
giới tươi đẹp và … một cô cá nhỏ màu hồng vờn trên những bọt sóng, dáng
vẻ rất vui tươi. Cá nhỏ nhìn thấy nó thì vui vẻ chào: "Xin chào, bác
cá".
-"Gì cơ?" Cá lớn rất tức giận nói: "Cô chẳng lịch sự gì cả, tôi vẫn con trẻ mà, sao lại gọi tôi là bác?".
Cá nhỏ ồ lên một tiếng: "Còn trẻ á, vậy mà tôi còn tưởng anh là lão cá già thành tinh".
Cá
nhỏ vừa nói vừa tiện tay lấy một đoạn dây thép uốn thành vòng tròn vợt
nước biển, làm thành cái gương nước đưa cho cá lớn rồi nói: "Anh hãy tự
nhìn cái dáng vẻ già nua và cô đơn của mình đi".
Cá
lớn tự nhìn lại mình, đúng là một kẻ cô đơn và tiều tụy. Cá nhỏ lấy lại
chiếc gương và nói: "Chắc chắn là do anh suốt ngày ở dưới đáy rồi, anh
nên thường xuyên lên trên tắm nắng, giống tôi đây này".
Cá lớn tròn mắt "Tắm nắng?". Cá nhỏ cười "Chính là khi có nắng thì nhô lên và bắt đầu tắm nắng".
"Đúng
là cô cá mặt trời đầy thú vị", cá lớn tự nhủ. Thế là từ đó cá lớn
thường xuyên lên mặt biển chơi đùa, trò chuyện cùng cá nhỏ và chẳng bao
lâu chúng trở thành bạn tốt của nhau.
Bên
cạnh một cá lớn lạnh lùng, cứng rắn là một cá nhỏ nhiệt tình, mềm yếu.
Bên cạnh một cá lớn điềm tĩnh, trầm tư, có đôi lúc thô lỗ là một cá nhỏ
vui vẻ, dịu dàng và có phần tinh nghịch. Hai tính cách ấy cứ thế song
hành cùng nhau dù không ít lần cãi vã.
Có
lúc cãi nhau tới hai giờ, cá nhỏ rất tức giận. Cá lớn không dỗ dành nó,
quẫy đuôi một cái rồi bơi xuống đáy biển. Cá nhỏ ngồi trên những bọt
sóng nhìn ánh trăng mà khóc, nó tự nói với mình: "Cá nhỏ ơi đừng giận
nữa, làm em giận là anh không đúng. Xin lỗi em, sau này anh nhất định sẽ
yêu thương bảo vệ em".
Nói
xong thì nó tự cười với mình, trên mặt vẫn còn đọng những giọt nước
mắt. Thực ra, cá lớn đang đứng từ đằng xa nhìn cá nhỏ. Nhìn thấy cá nhỏ
tự gạt mình, nó cảm thấy xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra. Hôm sau cá
lớn liền đến tìm cá nhỏ. Cá nhỏ vốn rất vô tư, sau khi ngủ một giấc thì
đã quên hết những chuyện buồn, vừa nhìn thấy cá lớn nó vô cùng mừng rỡ.
Ngày tháng dần trôi.
Cá
lớn lúc vui vẻ cũng trêu đùa cá nhỏ, lúc ở dưới đáy nước cũng nghĩ xem
cá nhỏ đang làm gì. Hai bên dù tính cách khác nhau nhưng điều đó cũng
không ngăn được chúng nhớ về nhau.
Cá
lớn rất thích chơi với cá nhỏ nhưng vùng nước lạnh nơi đáy biển vẫn là
nhà của nó. Đó là sự thật không thể thay đổi. Cá nhỏ tuy rằng rất thú
vị, ấm áp song với cá lớn dường như những thứ càng ấm áp thì càng hoang
tưởng, càng nhiều ánh sáng thì càng xa xôi.
Bất
kể là con cá nào thì cũng không thể thay đổi thuộc tính của mình, bởi
không tìm được cách thích ứng thì sẽ không thể sinh tồn. Cá lớn lên mặt
biển nhiều lần, từng mảng vẩy đã bị bong ra, lớp bảo vệ bên ngoài đã yếu
hơn, đối với nó đây là điều thật đáng sợ. Lần cuối, nó nói với cá nhỏ
rằng nó không thể tiếp tục lên chơi cùng cá nhỏ được nữa. Cá nhỏ gật gật
đầu, rất ngoan không ầm ĩ, không hỏi bởi trong lòng nó hiểu.
Đó
là lần cuối chúng cùng nhau tắm nắng. Cá lớn bắt đầu cảm thấy đau rát
trên da, cá nhỏ cũng cảm thấy đau nhưng là ở trong lòng. Cá nhỏ nhìn cá
lớn khóc và nói: "Em rất muốn cãi nhau với anh… cái dáng vẻ xấu xí của
anh… em sẽ không nhớ anh nhiều nữa đâu ... ".
Cá lớn nhìn cá nhỏ mà nhói đau nhưng lại nói: "Em… là kẻ đáng ghét nhất", rồi từ từ bơi xuống đáy biển lạnh lẽo.
Cá
lớn cuối cùng cũng trở về đáy biển, nhiều năm trôi qua nó không hề lên
mặt biển. Thỉnh thoảng, nó tự hỏi không biết cá nhỏ sống thế nào, có còn
nhớ nó không. Đôi khi, nó nhờ những đợt sóng thủy triều hỏi tin tức của
cá nhỏ nhưng không hề có hồi âm.
Một
hôm, cá lớn muốn lên mặt biển. Thế là nó bơi về phía thượng lưu, bơi
được nửa đường thì phát hiện một thứ gì đó rất lạ… là xương của cá nhỏ.
Điều kỳ lạ là, đầu của nó vẫn hướng xuống dưới biển, dường như dù có
phải chết nó cũng muốn bơi xuống đáy biển.
Cá
lớn bơi đến gần, đột nhiên nó bất động. Chúng đã quá thân thiết nên dù
có hóa thành tro, nó cũng nhận ra cá nhỏ, đây chính là xương của cá nhỏ.
Cá nhỏ đi tìm cá lớn nhưng nó quá nhỏ bé, không thể chống chọi với cái
giá lạnh của biển sâu. Nó đã đi tìm cá lớn theo tiếng gọi của con tim.
Cá
lớn ôm lấy xương cá nhỏ - thứ bảo bối quý giá nhất trên đời với nó rồi
từ từ bơi về phía đáy biển. Không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt của
cá lớn bởi vì nó đang ở dưới nước.