* * * Nếu một ngày bạn buộc phải lựa chọn : giữa bố mẹ và người mình
yêu , thì bạn sẽ chọn ai ? Một câu hỏi tưởng như đơn giản nhưng nó lại
làm người ta phải điên đầu vì suy nghĩ và lo lắng . Rồi cân , đo , đong ,
đếm để đưa ra quyết định cuối cùng.
Chuyện sảy ra tại một trường cao đẳng .
Đó là cuộc hội thảo của sinh viên về tâm lý con người trong lĩnh
vực tình yêu và cuộc sống. Cuối buổi hội thảo người dẫn trương trình
bỗng đưa ra một đề nghị : " Tôi có một trò chơi thử nghiệm nhỏ , ai
muốn chơi cùng tôi nào " Một nam sinh viên bước lên . " Hãy viết lên
bảng tên 10 người mà bạn thấy quan trọng nhất " . Người dẫn trương trình
nói . - Chàng trai làm theo . Trong số tên đó có tên của người thân ,
hàng xóm , bạn bè và không thể thiếu đó là người anh yêu nữa . - Người
dẫn trương trình nói : " Bạn hãy xóa tên của ba người mà bạn cho rằng
không quan trọng nhất ? " - Chàng sinh viên trẻ liền xóa tên của ba
người hàng xóm … - Người dẫn trương trình lại yêu cầu : " Bạn hãy xóa
thêm tên của ba người nữa " - Chàng trai xóa tiếp tên của ba người bạn .
Trên bảng lúc này còn bốn cái tên : bố , mẹ , chị và người anh yêu . -
Bạn hãy xóa thêm hai người nữa đi , hai người mà bạn cảm thấy không
quan trọng . - Chàng trai như chết lặng bởi yêu cầu của MC … Anh muốn
bỏ cuộc nhưng quyết định của trương trình buộc anh phải cúi xuống nhặt
phấn và chơi tiếp . Lúc này anh chỉ muốn thời gian như ngừng trôi để
mình không phải lựa chọn , không phải điên đầu vì suy nghĩ … …………… Cả
hội trường lúc này im phăng phắc , không một tiếng nói chuyện , rì rào
như lúc đầu nữa … " Tôi còn nhớ hồi bé được bố cho đi chơi ở công Viên
Thủ Lệ. . Tôi vui lắm . Nhưng vì bướng bỉnh không chịu nghe lời bố , tôi
cứ tung tăng chạy trước , mải mê ngắm nhìn những quả bóng bay mang đầy
hình thù , mầu sắc khác nhau . Vừa đi tôi vừa ngoái đầu lại hô : " Nhanh
lên , nhanh lên bố . Đúng lúc đó , một chiếc xe tải chở hàng dài dằng
dặc như một con vật khổng lồ không biết từ đâu chui ra và tiến về phía
tôi . Lúc đó bố đứng cách tôi mấy mét , không suy nghĩ gì hết với tốc độ
như một mũi tên đã bật khỏi dây cung , gió gầm rít cũng không thể hình
dung nổi , bố lao thẳng tới chỗ con trai đang sống chết dưới lòng đường .
Đà lao về phía trước quá mạnh khiến nỗi bố không thể kéo tôi ra mà xô
vào người tôi thật mạnh khiến tôi bật lên vỉa hè . Két … két … Rầm Á
... á … - Bố có đau không ? bố tỉnh lại đi ? …. Tôi khóc. - Bố không
sao . Nói song bố ngất lịm đi . Mặt mũi bố tím bầm , máu từ đỉnh đầu ,
từ tai chảy xuống thấm ướt một vùng bả vai … Tôi khóc vì hối hận … Hôm
đó là ngày 10_12 . ngày mà tôi vừa chòn 8 tuổi .. Tôi lại khóc , tiếng
khóc xen lẫn tiếng gào thét vang vọng một vùng trời … " Xụt xịt một hồi
, chàng sinh viên kể tiếp " Năm lên 12 . Có lần đi học về tôi bị mấy
bọn lớp trên bắt nạt , chúng đánh tôi đến nỗi ngất xỉu . Trông thấy vậy
chị tôi liền chạy đến dùng thân mình bé nhỏ để che chắn cho thằng em .
Máu từ mồm , mũi chảy xuống ngấm hết cái áo sơ mi mà chị đang mặc . Bế
em lên tay chị chạy thẳng tới bệnh viện ." Nói xong chàng sinh viên trẻ
quét ánh mắt nhìn về cái bảng , dí mạnh viên phấn vào tên của người bố
và chị ruột mình .. Cả hội trường đồng thanh ồ … ồ … h ngạc nhiên . Rồi
lại lặng đi trước câu hỏi kế tiếp của Người MC kia . Trả lời nốt câu
hỏi này thì trò chơi của chúng ta đến đây là kết thúc . " Vậy theo bạn
trong hai người này : Ai là người quan trọng nhất , là người mà bạn thấy
yêu thương nhất và quý trọng nhất " - Nếu có một ngày nào đó một trong
hai người có chuyện gì sảy ra thì tôi nguyện đem tính mạng của mình để
đổi lại cho họ hai chữ Bình yên . Tôi chọn cả hai .. Tôi không thể sống
nếu thiếu một trong hai người. Chàng chai nói. - Nào anh bạn trẻ , đây
chỉ là một trò chơi thử nghiệm vì vậy sẽ không có ai chết ở đây cả . Hãy
dũng cảm lên . Câu hỏi của tôi là : Ai là người quan trọng nhất với bạn
( chỉ một người duy nhất ) Mặc dù đây chỉ là trò chơi thôi nhưng sao
anh lại cảm thấy nó quá nhiều áp lực . Một câu hỏi dễ nhưng khó trả lời .
Trên bảng lúc này chỉ còn hai cái tên quen thuộc : mẹ và Tiểu Vân , anh
vẫn không dừng mắt nhìn tên của hai người này . Chỉ sau mấy phút nữa
anh phải gạch đi tên của một trong hai người . Điều mà anh không muốn
một chút nào …. Quay mắt nhìn về hội trường . Một tràng pháo tay dành
cho anh và những câu : Cố lên thất thanh thừ cuối khán phòng vọng lại ..
Đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác , chàng sinh viên trẻ lại làm cho
cả hội trường lặng đi vì xúc động , vì tiếng hát của anh . " Tình
thương cho con bao la biết mấy Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai
con Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn
nói Ánh sao đêm ru con trong giấc mơ là mẹ yêu Khúc hát ru …..
……………………………….. Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi … Ơi…. Ơi….iii .. Mẹ
Yêu " Tiếng hát xen lẫn những giọt nước mắt , lăn xuống môi anh . Mặn
chát và đau đớn , anh ngã khụy xuống sân khấu . Chẳng biết vì lý do gì ,
vì anh không đành lòng ghạch tên hay vì anh quá mệt mỏi … Nhưng lúc đó
chỉ có người đứng gần anh nhất đó là MC mới nghe thấy tiếng chàng sinh
viên kia : Con xin lỗi ! Anh bật khóc thành tiếng , dáng diệu vô cùng
đau khổ . Cô MC chờ một lúc cho anh bình tĩnh lại và hỏi : - Lẽ ra
người quan trọng nhất với bạn phải là cha , mẹ và người chị ruột kia chứ
. Bởi cha mẹ là người mang nặng đẻ đau , mất công sinh thành , còn chị
là người dạy dỗ , bảo ban bạn , còn người yêu thì có thể tìm người khác
thay thế được. Vậy tại sao bạn lại chọn người yêu mà không chọn người
thân
" Cả hội trường im lặng
hồi hộp chờ nghe câu trả lời .
- Theo thời gian cha mẹ tôi sẽ sớm rời khỏi tôi nhất vì tuổi già . Lớn lên rồi
thì chị cũng phải đi lấy chồng , không thể bảo ban , chăm sóc tôi được
nữa . Còn người luôn ở bên tôi , luôn động viên an ủi , làm tôi vui thì
chỉ có một mà thôi , đó là Tiểu Vân chúng tôi dự định sẽ cưới sau khi ra
trường .
Nếu là bạn. Ai sẽ là người quan trọng nhất ?
yêu , thì bạn sẽ chọn ai ? Một câu hỏi tưởng như đơn giản nhưng nó lại
làm người ta phải điên đầu vì suy nghĩ và lo lắng . Rồi cân , đo , đong ,
đếm để đưa ra quyết định cuối cùng.
Chuyện sảy ra tại một trường cao đẳng .
Đó là cuộc hội thảo của sinh viên về tâm lý con người trong lĩnh
vực tình yêu và cuộc sống. Cuối buổi hội thảo người dẫn trương trình
bỗng đưa ra một đề nghị : " Tôi có một trò chơi thử nghiệm nhỏ , ai
muốn chơi cùng tôi nào " Một nam sinh viên bước lên . " Hãy viết lên
bảng tên 10 người mà bạn thấy quan trọng nhất " . Người dẫn trương trình
nói . - Chàng trai làm theo . Trong số tên đó có tên của người thân ,
hàng xóm , bạn bè và không thể thiếu đó là người anh yêu nữa . - Người
dẫn trương trình nói : " Bạn hãy xóa tên của ba người mà bạn cho rằng
không quan trọng nhất ? " - Chàng sinh viên trẻ liền xóa tên của ba
người hàng xóm … - Người dẫn trương trình lại yêu cầu : " Bạn hãy xóa
thêm tên của ba người nữa " - Chàng trai xóa tiếp tên của ba người bạn .
Trên bảng lúc này còn bốn cái tên : bố , mẹ , chị và người anh yêu . -
Bạn hãy xóa thêm hai người nữa đi , hai người mà bạn cảm thấy không
quan trọng . - Chàng trai như chết lặng bởi yêu cầu của MC … Anh muốn
bỏ cuộc nhưng quyết định của trương trình buộc anh phải cúi xuống nhặt
phấn và chơi tiếp . Lúc này anh chỉ muốn thời gian như ngừng trôi để
mình không phải lựa chọn , không phải điên đầu vì suy nghĩ … …………… Cả
hội trường lúc này im phăng phắc , không một tiếng nói chuyện , rì rào
như lúc đầu nữa … " Tôi còn nhớ hồi bé được bố cho đi chơi ở công Viên
Thủ Lệ. . Tôi vui lắm . Nhưng vì bướng bỉnh không chịu nghe lời bố , tôi
cứ tung tăng chạy trước , mải mê ngắm nhìn những quả bóng bay mang đầy
hình thù , mầu sắc khác nhau . Vừa đi tôi vừa ngoái đầu lại hô : " Nhanh
lên , nhanh lên bố . Đúng lúc đó , một chiếc xe tải chở hàng dài dằng
dặc như một con vật khổng lồ không biết từ đâu chui ra và tiến về phía
tôi . Lúc đó bố đứng cách tôi mấy mét , không suy nghĩ gì hết với tốc độ
như một mũi tên đã bật khỏi dây cung , gió gầm rít cũng không thể hình
dung nổi , bố lao thẳng tới chỗ con trai đang sống chết dưới lòng đường .
Đà lao về phía trước quá mạnh khiến nỗi bố không thể kéo tôi ra mà xô
vào người tôi thật mạnh khiến tôi bật lên vỉa hè . Két … két … Rầm Á
... á … - Bố có đau không ? bố tỉnh lại đi ? …. Tôi khóc. - Bố không
sao . Nói song bố ngất lịm đi . Mặt mũi bố tím bầm , máu từ đỉnh đầu ,
từ tai chảy xuống thấm ướt một vùng bả vai … Tôi khóc vì hối hận … Hôm
đó là ngày 10_12 . ngày mà tôi vừa chòn 8 tuổi .. Tôi lại khóc , tiếng
khóc xen lẫn tiếng gào thét vang vọng một vùng trời … " Xụt xịt một hồi
, chàng sinh viên kể tiếp " Năm lên 12 . Có lần đi học về tôi bị mấy
bọn lớp trên bắt nạt , chúng đánh tôi đến nỗi ngất xỉu . Trông thấy vậy
chị tôi liền chạy đến dùng thân mình bé nhỏ để che chắn cho thằng em .
Máu từ mồm , mũi chảy xuống ngấm hết cái áo sơ mi mà chị đang mặc . Bế
em lên tay chị chạy thẳng tới bệnh viện ." Nói xong chàng sinh viên trẻ
quét ánh mắt nhìn về cái bảng , dí mạnh viên phấn vào tên của người bố
và chị ruột mình .. Cả hội trường đồng thanh ồ … ồ … h ngạc nhiên . Rồi
lại lặng đi trước câu hỏi kế tiếp của Người MC kia . Trả lời nốt câu
hỏi này thì trò chơi của chúng ta đến đây là kết thúc . " Vậy theo bạn
trong hai người này : Ai là người quan trọng nhất , là người mà bạn thấy
yêu thương nhất và quý trọng nhất " - Nếu có một ngày nào đó một trong
hai người có chuyện gì sảy ra thì tôi nguyện đem tính mạng của mình để
đổi lại cho họ hai chữ Bình yên . Tôi chọn cả hai .. Tôi không thể sống
nếu thiếu một trong hai người. Chàng chai nói. - Nào anh bạn trẻ , đây
chỉ là một trò chơi thử nghiệm vì vậy sẽ không có ai chết ở đây cả . Hãy
dũng cảm lên . Câu hỏi của tôi là : Ai là người quan trọng nhất với bạn
( chỉ một người duy nhất ) Mặc dù đây chỉ là trò chơi thôi nhưng sao
anh lại cảm thấy nó quá nhiều áp lực . Một câu hỏi dễ nhưng khó trả lời .
Trên bảng lúc này chỉ còn hai cái tên quen thuộc : mẹ và Tiểu Vân , anh
vẫn không dừng mắt nhìn tên của hai người này . Chỉ sau mấy phút nữa
anh phải gạch đi tên của một trong hai người . Điều mà anh không muốn
một chút nào …. Quay mắt nhìn về hội trường . Một tràng pháo tay dành
cho anh và những câu : Cố lên thất thanh thừ cuối khán phòng vọng lại ..
Đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác , chàng sinh viên trẻ lại làm cho
cả hội trường lặng đi vì xúc động , vì tiếng hát của anh . " Tình
thương cho con bao la biết mấy Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai
con Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn
nói Ánh sao đêm ru con trong giấc mơ là mẹ yêu Khúc hát ru …..
……………………………….. Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi … Ơi…. Ơi….iii .. Mẹ
Yêu " Tiếng hát xen lẫn những giọt nước mắt , lăn xuống môi anh . Mặn
chát và đau đớn , anh ngã khụy xuống sân khấu . Chẳng biết vì lý do gì ,
vì anh không đành lòng ghạch tên hay vì anh quá mệt mỏi … Nhưng lúc đó
chỉ có người đứng gần anh nhất đó là MC mới nghe thấy tiếng chàng sinh
viên kia : Con xin lỗi ! Anh bật khóc thành tiếng , dáng diệu vô cùng
đau khổ . Cô MC chờ một lúc cho anh bình tĩnh lại và hỏi : - Lẽ ra
người quan trọng nhất với bạn phải là cha , mẹ và người chị ruột kia chứ
. Bởi cha mẹ là người mang nặng đẻ đau , mất công sinh thành , còn chị
là người dạy dỗ , bảo ban bạn , còn người yêu thì có thể tìm người khác
thay thế được. Vậy tại sao bạn lại chọn người yêu mà không chọn người
thân
" Cả hội trường im lặng
hồi hộp chờ nghe câu trả lời .
- Theo thời gian cha mẹ tôi sẽ sớm rời khỏi tôi nhất vì tuổi già . Lớn lên rồi
thì chị cũng phải đi lấy chồng , không thể bảo ban , chăm sóc tôi được
nữa . Còn người luôn ở bên tôi , luôn động viên an ủi , làm tôi vui thì
chỉ có một mà thôi , đó là Tiểu Vân chúng tôi dự định sẽ cưới sau khi ra
trường .
Nếu là bạn. Ai sẽ là người quan trọng nhất ?